"Tôi không biết bọn họ là ai, không phải là giọng ở Du Châu chúng ta, tôi
cũng không nhận ra bọn họ." Trương Vĩ run giọng trả lời.
Hắn biết mình đã tiêu rồi, bán đứng Lục Trần, hắn biết hắn chết chắc rồi,
chỉ là hắn muốn trước khi chết, có thể cứu mẹ ra, Lục Trần có thể giúp mẹ
hắn.
"Có thể liên lạc với bọn họ không?" Lục Trần hỏi.
"Có." Trương Vĩ trả lời.
Lục Trần gật đầu, không nói gì thêm.
"Liên lạc với bọn họ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Đỗ Phi thấy
Lục Trần không có ý muốn giết Trương Vĩ, liền mở miệng nói.
Lục Trần tuy không nói gì thêm, nhưng anh đương nhiên sẽ không cứ như
vậy mà cho qua, người này là người của anh, Lục Trần đây là tôn trọng anh,
mới để anh tự xử lý.
"Cảm ơn Lục thiếu gia, cảm ơn anh Phi!" Trương Vĩ không ngừng dập
đầu trước Lục Trần và Đỗ Phi.
"Quy định xử phạt của hội, cắt ba ngón tay, rồi trục xuất khỏi hội Hoa Anh
Đào." Đỗ Phi lạnh lùng nói ra.
Mọi người mặt không đổi sắc, ngay cả Trương Vĩ nghe được lời Đỗ Phi
cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Hiển nhiên có thể lăn lộn thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Đỗ Phi, Trương
Vĩ cũng là loại người hung ác.
Nếu không phải mẹ hắn bị đối phương bắt đi, hắn hẳn cũng sẽ không làm
ra chuyện bán đứng Lục Trần.
"Người anh em, xin lỗi nhé." Hồ Bưu lấy ra một con dao găm cầm trong
tay, đi tới bên cạnh Trương Vĩ.
Hội Hoa Anh Đào do Hồ Bưu phụ trách chấp hành, ai phạm vào hội quy,
cơ bản đều là hắn tự mình xuống đao.
Trêи mặt Trương Vĩ lộ ra một vẻ sầu thảm, hắn không có phản kháng,
cũng biết phản kháng chính là chết, cho nên rất dứt khoát đem tay trái duỗi
trêи mặt bàn, sau đó gấp ngón trỏ cùng ngón út lại.
Hồ Bưu giơ tay chém xuống, chỉ nghe được 'phập' một tiếng, ba ngón tay
của Trương Vĩ đã bị cắt ra.
Trương Vĩ là loại người hung ác, nhưng đột nhiên bị chém đứt ba ngón
tay, loại đau đớn thấu tận tim gan cũng làm cho hắn nhịn không được phát ra
một tiếng kêu thảm thiết.
"A Bưu, giúp hắn cầm máu trước đi." Đỗ Phi lạnh lùng nói ra.
Hồ Bưu tìm băng gạc, băng bó cho Trương Vĩ, sau đó lại dùng một cái túi
nhỏ đem ba ngón tay hắn cất vào trong túi.
"Anh Phi, em theo anh lâu như vậy, kính xin anh giúp em cứu mẹ em ra,
bọn họ trêи tay đều có dao, một mình em e là không thể nào cứu bà ấy ra."
Trương Vĩ đến trước mặt Đỗ Phi quỳ xuống, khẩn cầu nói.
"Liên hệ với đối phương, tôi giúp cậu cứu mẹ ra, từ đây về sau cậu cùng
hội Hoa Anh Đào chúng tôi sẽ không còn liên quan." Đỗ Phi thản nhiên nói.
Hắn mặc dù là loại người hung ác, nhưng đối với anh em dưới trướng
cũng không phải quá tuyệt tình.
Tuy Trương Vĩ bán rẻ Lục Trần, vốn dĩ hắn muốn giết chết Trương Vĩ,
nhưng nếu như Lục Trần không muốn giết Trương Vĩ, vậy hắn giúp đỡ
Trương Vĩ một chút cũng không phải không được.
"Cảm ơn anh Phi!" Trương Vĩ dập đầu nói.
Đỗ Phi hướng ánh mắt đến Hồ Bưu nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện
xử lý một chút."
Trương Vĩ gật gật đầu, cầm theo ba ngón tay đi theo Hồ Bưu rời khỏi câu
lạc bộ Hoa Anh Đào.
"Làm hắn tỉnh lại , để tôi hỏi thăm rốt cuộc là ai muốn giết tôi." Lục Trần
nhìn xuống tên sát thủ còn đang hôn mê, nói với người của Đỗ Phi.
Đây không phải một sát thủ chuyên nghiệp, Lục Trần cảm thấy hắn hẳn
cũng không có chút khí chất của sát thủ chuyên nghiệp.
Ba người Liễu nghĩa gật đầu, đem sát thủ trói lại, sau đó mới cho vào bồn
nước lạnh, làm cho hắn tỉnh lại.
Sát thủ tỉnh lại, rất nhanh hiểu rõ tình hình của mình, hắn không hề sợ hãi,
biểu lộ rất bình tĩnh.
Lục Trần cũng không nói gì, ba người Liễu Nghĩa hiểu ý Lục Trần, không
hỏi gì, đánh tên sát thủ một trận.
Sát thủ cũng coi như có chút chí khí, bị đánh đến khóe miệng chảy máu,
vẫn không mở miệng cầu xin.
"Miệng cũng cứng ghê, A Nghĩa, đi lấy cho tôi mấy cái tăm tre." Đỗ Phi
đánh giá sát thủ, trêu tức nói.
Nghe được Đỗ Phi muốn lấy tăm tre, tất cả mọi người đều biết anh muốn
làm gì.
Đây là muốn thi hành cực hình ghim móng tay.
Sát thủ lúc trước bị đánh hộc máu, cũng không nhúc nhích chút nào nghe
được lời của Đỗ Phi, sắc mặt nhất thời thay đổi cực mạnh.
Tay đứt ruột xót, dùng tăm tre ghim móng tay, ngẫm lại để cho người toàn
thân phát lạnh, dù là sát thủ, trêи mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Một lúc sau, Liễu Nghĩa mang đến mười cây tăm, mặc dù không làm cho
người ta khϊế͙p͙ sợ như cây tăm trúc, nhưng đâm vào móng tay, hiệu quả giống
như muốn lấy mạng người.
"Các người muốn hỏi điều gì, tôi biết đều nói cho các người!" Thấy Đỗ Phi
tóm lấy tay của hắn, muốn cắm vào, sát thủ cuối cùng cxng mở miệng.
Ghim móng tay là một trong những cực hình nổi tiếng thời cổ đại, sát thủ
mặc dù chưa trải qua, nhưng chỉ nghĩ thôi, hai chân hắn cũng như nhũn ra.
Nhưng hắn chịu thua, Đỗ Phi cũng chưa cho hắn cơ hội, mà là cầm lấy
một cây cây tăm, mãnh liệt đâm vào móng tay ngón trỏ trái của sát thủ.
"A!"
Sát thủ đau nhức rêи một tiếng, toàn bộ tay trái và cả người run rẩy,
không ngừng run run, hiển nhiên là đau nhức kịch liệt để cho hắn cũng không
cách nào thừa nhận.
"Ai phái mày tới?" Đỗ Phi lại lấy ra một cây cây tăm, nhàn nhạt mà hỏi.
"Không biết…" Sát thủ lắc đầu, nhưng lời hắn còn chưa nói hết, Đỗ Phi lại
mãnh liệt đem cây tăm thứ hai cắm vào móng tay ngón giữa tay trái của hắn.
Sát thủ lần nữa rú thảm thiết, không đợi kéo dài được một hơi, vội vàng
nói: "Tôi thật sự không biết bọn họ là ai, bọn họ chỉ cho tôi tiền, để cho tôi tới
giết người trong tấm hình, hơn nữa cũng cung cấp tin tức cho tôi, có điều tôi
trước khi đi loáng thoáng nghe được bọn họ nói cái gì ông chủ Châu."
Ông chủ Châu?
Lục Trần khẽ giật mình, trong lòng nghĩ đến một người.
Châu Tuân Phi.
Lúc trước anh ở đại hội đồ cổ của nhà họ Tả, thắng được bậc thầy đồ cổ
Trịnh Tây Hòa, giành được nguồn cung đá thô của thương buôn đá quý Châu
Tuân Phi, chẳng lẽ là Châu Tuân Phi không phục, đến báo thù anh?
Lục Trần cảm thấy rất có khả năng.
Rốt cuộc nguồn cung đá thô đối với nhà họ Châu mà nói, vô cùng quan
trọng, nhà họ Châu thậm chí còn phải dựa vào nguồn cung đá thô hơn cả nhà
họ Tả, Lục Trần thắng mất của bọn họ nguồn cung đá thô, đối với nhà họ
Châu mà nói, không thể nghi ngờ là có tính đả kϊƈɦ cực mạnh, Châu gia
muốn trả thù Lục Trần, một lần nữa lấy lại nguồn cung đá thô cũng là bình
thường.
Đỗ Phi nhìn về phía Lục Trần, làm điệu bộ giơ tay cắt cổ.
Đối với kẻ muốn người của hắn, hắn đương nhiên sẽ không nương tay.
Đỗ Phi hiểu ý, liền nói với ba người Liễu Nghĩa: "Mang đi xử lý."
Liễu Nghĩa gật gật đầu, cởi trói cho tên sát thủ, trực tiếp đem đối phương
kéo xuống tầng hầm ngầm.
Sát thủ cũng nhìn thấy tư thế tay của Lục Trần, hắn còn muốn giãy dụa,
nhưng Liễu nghĩa một phát đập khuỷu tay vào đầu của hắn khiến hắn hôn mê
bất tỉnh.
"Anh biết là người nào?" Đỗ Phi ngồi trở lại trêи ghế sofa hỏi.
"Ừ." Lục Trần gật gật đầu, lấy ra một điếu thuốc, anh có chút đau đầu.
Tiêu Biệt Tình còn chưa tìm ra, lúc này lại tới tên Châu Tuân Phi, quả thực
khiến anh đau đầu.
"Là ai?" Đỗ Phi lại hỏi.
"Một thương buôn đá quý ở Trung Nguyên, Châu Tuân Phi, tôi lần trước
thắng ông ta nguồn cung đá thô, chắc chắn là ông ta đến báo thù tôi." Lục
Trần giải thích nói.
"Chết tiệt, hắn Người Trung Nguyên mà dám chạy đến Du Châu chúng ta
giương oai? Có muốn lần này để cho hắn một đi không trở lại không?" Đỗ Phi
tức giận hỏi Lục Trần.
Lục Trần rít một hơi khói, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Nhà họ Chau
dù sao cũng là gia tộc quyền thế ở Trung Nguyên, không phải vạn bất đắc dĩ,
tốt nhất không cần lấy mạng Châu Tuân Phi, có điều bắt được ông, chắc chắn
phải để cho ông ta chút kỷ niệm nhớ đời, mới có thể cho ông ta đi."