"Làm sao vậy?" Viện trưởng Trình đầu tiên tiến lên hỏi.
"Người có trái tim bên phải, cậu ta thật quá may mắn, viên đạn cũng chỉ
sượt qua lá gan, dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục." Y tá trưởng
thấy viện trưởng tự mình đợi bên ngoài, bất ngờ nói.
"Ừ, vất vả rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi." Viện trưởng Trình gật nhẹ
đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn người Lục Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Từ Kinh vì vậy mà
hy sinh, trong lòng anh cũng sẽ rất đau khổ.
Từ Kinh đối với anh không chỉ là vệ sĩ, trong lòng anh, Từ Kinh giống như
một đứa em trai.
Bây giờ Từ Kinh không còn nguy hiểm đến tính mạng, Lục Trần mới thoải
mái thở ra, bây giờ anh chỉ đợi Châu Tuân Phi gọi điện cho anh thôi.
Châu Tuân Phi bắt Kỳ Kỳ đi, cũng chỉ là muốn dùng Kỳ Kỳ uy hϊế͙p͙ anh, để
anh trả lại nguồn cung đá thô cho nhà họ Châu mà thôi, anh tin tưởng Châu
Tuân Phi chắc chắn sẽ không làm hại Kỳ Kỳ.
Bởi vì biết như vậy chỉ khiến cho anh càng thêm phẫn nộ, ép anh ta và
nhà họ Châu lên con đường thanh trừng nhau.
Chỉ là dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Lục Trần vẫn có chút lo lắng.
Ngoại trừ lo lắng Châu Tuân Phi sẽ làm hại Kỳ Kỳ, anh còn lo lắng sau
chuyện này, sẽ lưu lại một ám ảnh cho tâm hồn bé nhỏ của Kỳ Kỳ.
Phẫu thuật rất thành công, Từ Kinh còn chưa tỉnh lại, cho đến một tiếng
sau, Từ Kinh mới từ từ tỉnh lại.
"Anh Trần, thật xin lỗi…" Nhìn thấy bọn người Lục Trần canh ở bên
giường bệnh, Từ Kinh áy náy nói.
Lúc này anh ta đã hết thuốc tê, chẳng những vết thương đau đớn, trông
cơ thể thì suy nhược, nhìn mặt cũng không có tí thần sắc nào.
"Cậu không sao là tốt rồi, Kỳ Kỳ không sao, cậu không phải tự trách, phải
trách tôi không lo lắng chu toàn, nếu lúc ấy chuẩn bị súng cho cậu, cậu cũng
sẽ không bị thương." Lục Trần khoát tay, ý bảo Từ Kinh không cần phải tự
trách.
"Em…" Từ Kinh có chút cảm động, trong khoảng thời gian ngắn không biết
phải nói cái gì cho phải.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, khỏe lại trước, những chuyện khác không cần
cậu phải lo. Đúng rồi, có muốn nói với cha mẹ cậu một tiếng hay không?" Lục
Trần hỏi.
"Đừng, em không muốn bọn họ lo lắng." Từ Kinh lắc đầu nói.
Ngồi vào trong xe Đỗ Phi, Đỗ Phi lập tức khởi động chiếc Hummer tăng
tốc chạy đến nhà ga cũ Thành Tây.
"Đề phòng một chút, biết đâu thời điểm mấu chốt cần dùng đến." Đỗ Phi
ném một khẩu súng cho Lục Trần.
Làm lão đại xã hội đen trong thế giới ngầm, Đỗ Phi đương nhiên cũng
mua mấy cây súng lục từ chợ đen, mấy trăm phát đạn, mặc dù bình thường
anh ta không dùng được, nhưng thứ này thời điểm mấu chốt quả thực rất
hiệu quả, võ công của anh có cao đến đâu, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng
không thể nhanh hơn đạn được đúng không.
Lục Trần nhận súng lục, tháo ra nhìn xem, đầy đạn, anh đóng hộp đạn lại,
giắt bên hông.
Người của Châu Tuân Phi đều có súng, anh không thể khinh thường
được.
"Lần này có thể giết chết hắn ta sao?" Đỗ Phi hỏi.
Anh hiểu Lục Trần, Châu Tuân Phi bắt Kỳ Kỳ uy hϊế͙p͙ Lục Trần, đã chạm
đến giới hạn của Lục Trần, anh ta biết Lục Trần đã nổi sát tâm rồi.
Nếu như Châu Tuân Phi không bắt Kỳ Kỳ đi, cho dù ông ta phái người
đến ám sát Lục Trần, Lục Trần cũng không nghĩ sẽ giết ông ta, nhưng bây giờ
tình hình đã không còn giống trước.
"Xem tình huống đã, nhưng hôm nay tôi nhất định phải biến ông ta thành
phế nhân."
Lục Trần trầm mặc, sau đó nói.