"Tại sao lại không chứ?" Lục Trần thản nhiên nói.
"Được rồi, thế giới của người giàu, chúng tôi không hiểu." Lam Linh cười nhạt
một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Theo như cô thấy, Lục Trần nhất định là sợ rồi.
Nhất định là anh sợ bị Địch Quân và Hạ Y trả thù, cho nên mới muốn tạo
quan hệ tốt với cảnh sát ở đây.
Thực tế trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy một cỗ xe sang trọng đang đi theo bọn
họ thì Lam Linh càng khẳng định ý nghĩ này hơn.
Nhìn thấy có xe theo dõi, trong mắt Lam Linh không có chút e ngại nào.
Ngược lại, chỗ sâu trong mắt cô ta còn lộ ra một loại sắc bén.
Đương nhiên, sau khi Lục Trần lên xe cũng nhắm mắt dưỡng thần, không
nhìn thấy ánh mắt của Lam Linh thay đổi, cũng không nhìn thấy chiếc xe đi
theo đằng sau.
Càng không biết Lam Linh sau khi nghe anh nói hiểu lầm mục đích anh quyên
tiền cho cục.
Khách sạn ở lại cũng là khách sạn Sheraton năm sao cao cấp, còn là "phòng
tổng thống."
Lục Trần đối với chuyện này không có cảm giác gì, nhưng mà Hoàng Hựu
Quân lại cảm nhận được sự xem trọng của Lam Linh đối với lần tranh tài này.
Bởi vì trận đấu vào lúc bảy giờ chiều nay, sau khi Lục Trần ăn cơm tối, gọi
điện thoại cho Lâm Di Quân, rồi đi nghỉ ngơi.
Thời gian mấy hôm nay anh thật sự quá mệt, hơn nữa cũng không có ý định
ra ngoài đi dạo.
Nhưng mà sau khi anh từ chối lời mời của Lam Linh hai lần, càng khiến cho
Lam Linh thêm thất vọng.
Cô ta cảm thấy Lục Trần sợ, cho nên không dám ra ngoài, sợ ra ngoài bị
người của Địch Quân vây quanh trả thù.
Người của Địch Quân quả thực đã canh giữ bên ngoài khách sạn rồi, nhưng
lực ảnh hưởng của ông chủ Sheraton ở Trung Hải còn lớn hơn Địch Diệu
Huy, người của Địch Quân cũng không dám vào khách sạn làm loạn.
Hắn ta nghĩ cũng có lúc Lục Trần bắt buộc phải đi ra ngoài, cho nên hắn ta
cho người mai phục bên ngoài.
Ngày hôm sau, Lục Trần vừa rửa mặt xong, chợt nghe Hoàng Hựu Quân xem
TV trong đại sảnh cảm thán nói: "Vẫn là Du Châu của chúng ta trị an tốt,
Trung Hải còn loạn hơn Du Châu của chúng ta nhiều, hôm qua cậu không ra
ngoài chơi là đúng đắn.'
"Có chuyện gì?" Lục Trần cho Hoàng Hựu Quân một điếu thuốc, ngồi xuống
hỏi.
"Ngày hôm qua hai người kia bị giết, vứt xác xuống sông Hoàng Phổ, sáng
nay người đánh cá vớt được thi thể, thật sự là thiện ác có báo." Hoàng Hựu
Quân cảm thán nói.
Lục Trần lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trêи mạng, nhanh chóng thấy
được tin tức này ngay trêи đầu đề.
Dù là Địch Quân hay là Hạ Y, đều bị một người một dao cắt đứt yết hầu, một
dao trí mạng, trước khi chết ánh mắt tràn ngập sợ hãi, chết không nhắm mắt.
"Lục tổng dậy rồi sao, bây giờ có muốn gọi điện cho bọn họ mang cơm lên
không?" Lúc này Lam Linh bước ra hỏi.
Lục Trần cất lại điện thoại, thản nhiên nói: "Ra ngoài ăn đi."
Lam Linh có chút bất ngờ, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại, nhất định là
Lục Trần cũng biết tin Địch Quân và Hạ Y đã bị giết, cho nên anh không sợ.
Ba người ra ngoài ăn cơm, thừa dịp Hoàng Hựu Quân vào Toilet, Lục Trần
cuối cùng cũng đối mặt với Lam Linh.
"Địch Quân và Hạ Y bị giết, bị người ta một dao cắt đứt cổ, nhìn từ miệng vết
thương, sát thủ ít nhất là cao thủ chơi dao găm năm năm trở lên." Lục Trần
nhìn chằm chằm vào con mắt Lam Linh nói.
"Hả, thật vậy sao? Làm sao anh biết?" Lam Linh kinh hoàng, có chút sợ hãi nói.
Nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của Lam Linh, Lục Trần nhắm mắt lại.
Nghĩ thầm người phụ nữ này diễn quá giống thật, ngay cả anh cũng thiếu
chút nữa tin rồi.
"Tiêu đề tin tức." Lục Trần thản nhiên nói.
"Lục tổng, tôi rất nghi ngờ, có phải là anh cho người động tay hay không."
Lam Linh hít vào một hơi, sau khi ổn định tâm tình cười nói.
"Anh ta hình như là đắc tội với cô, còn làm hỏng mắt kính của cô." Lục Trần
như có ngụ ý nói.
"Hỏng một cái kính mắt thôi mà, sao tôi có thể để trong lòng được. Hơn nữa,
đây là Trung Hải, Lục tổng sẽ không cho rằng một cô gái yếu đuối như tôi có
bản lĩnh lớn như vậy chứ?" Lam Linh không biết nói gì.
"Cô nghĩ đi đâu vậy? Nếu như có bản lĩnh lớn như vậy, hôm qua ở sân tay tôi
cũng sẽ không bị cảnh sát tra khảo hơn mười phút đồng hồ." Lục Trần cười
nói, chuyến hành trình đến Trung Hải lần này, lần đầu tiên anh lộ ra nụ cười
đã lâu không thấy trước mặt Lam Linh.
"Đúng thế đấy, nếu như tôi có năng lực lớn như thế, sao có thể để Lục tổng
chịu uất ức được." Lam Linh cũng cười nói.
Hai người đều đánh trống lảng, nhưng trong lòng đều tự có suy nghĩ của
riêng mình.
Cách trận đấu mấy tiếng, Lục Trần một mình đến mời cục trưởng Lưu uống
cà phê.
Tối hôm qua cục trưởng Lưu đã gọi điện thoại cho anh rồi, sau đó anh lại
quyên năm mươi triệu thật, truyện này còn làm chấn động đến thành phố
Trung Hải.
Sau khi tra xét thân phận của Lục Trần, Vương Thư Kiệt ở Trung Hải tự mình
gọi điện cho Tạ Vĩ Hào, lần nữa xác nhận thân phận của Lục Trần, sau đó
bọn người Vương Trí Minh, Vương Thư Kiệt lại suy đoán mục đích của Lục
Trần.
Loại đầu tư trực tiếp năm tỷ vào viện khoa học kỹ thuật như Lục Trần, đừng
nói đến Trung Hải, ngay cả thủ đô cũng rất ít, nếu như Lục Trần muốn đến
Trung Hải đầu tư, như vậy nhất định là một sự đầu tư lớn.
Trung Hải mặc dù đã là đô thị lớn toàn cầu, phát triển kinh tế cũng đã đến
mức bão hòa, nếu như không có đầu tư lớn, sẽ rất khó phá vỡ sự bão hòa
này, cho nên bọn người Vương Trí Minh không thể không có chút lo lắng.
Đối với việc Lục Trần mời cục trưởng Lưu uống cà phê, Vương Trí Minh cũng
rất chú ý, còn tự mình gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu, để ông ta dò xét ý
của Lục Trần.
Hai người đến quán cà phê, thuê phòng riêng, gọi hai ly cà phê, khách sáo
một hồi thì đi thẳng vào chủ đề.
Cục trưởng Lưu ngồi thẳng người, không có đi đường vòng như đám mấy
ông lớn khác, sau khi vào chủ đề chính, ông ta trực tiếp hỏi Lục Trần, có phải
là muốn đến Trung Hải đầu tư không.
Lục Trần nghe lời nói của cục trưởng Lưu, cũng hiểu nhất định là bên thành
phố đưa đến dò xét ý của anh.
Đây cũng là mục đích anh muốn mời cục trưởng Lưu uống cà phê, anh muốn
đưa ra một tín hiệu cho đám người Vương Trí Minh, đó chính là ý định anh
đầu tư vào Trung Hải, chỉ cần sắp xếp thời gian.
Lục Trần dự tính thời gian khoảng một năm gì đó, lúc đó, viện khoa học kỹ
thuật chắc chắn có không dưới hai sản phẩm khoa học kỹ thuật đưa ra thị
trường, cũng có thể đánh giá thị trường một chút.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Trần, cục trưởng Lưu cũng
tạm biệt rời đi.
Cuộc nói chuyện của ông ta với Lục Trần ông ta đều mở ghi âm, lúc về thành
phố, mang bản ghi âm đến cho Vương Trí Minh.
Sau khi nghe xong bản ghi âm, Vương Trí Minh gật nhẹ đầu, trong lòng suy
nghĩ mấy hôm nay có nên gặp mặt Lục Trần một lần hay không.
Sau khi Lục Trần trở về khách sạn, Hoàng Hựu Quân nói: "Tiểu Lục đã về rồi
sao, còn một tiếng nữa là đến trận đấu, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút hay
không?"
Lục Trần lắc đầu nói: "Không sao, đối thủ mạnh nhất lần này nhiều nhất cũng
chỉ là Tiêu Trí Viễn ở vị trí thứ hai, thực lực của Tiêu Trí Viễn tôi biết rõ, cũng
không hơn Trịnh Tây Hòa bao nhiêu."
Hoàng Hựu Quân thấy Lục Trần tự tin như vậy, ông ta cũng yên tâm gật nhẹ
đầu: "Ừ, vậy là được rồi."
Trận đấu lần này, nhận được sự tài trợ lớn của nhà họ Lam, cả hiệp hội đá
thô Du Châu cũng vô cùng chờ mong, hơn nữa Lục Trần tự mình ra tay, bọn
họ cũng hy vong Lục Trần có thể đại biểu cho Du Châu đoạt chức quán quân.
Địa điểm trận đấu ở ngay tại khách sạn Sheraton, sáu giờ tối, Hoàng Hữu
Quân dẫn theo Lục Trần và Lam Linh đến hội trường.