Về đến nhà, Kỳ Kỳ nhìn như không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn còn đang chơi vui
vẻ với ông ngoại, nhưng thần sắc của Lâm Di Quân lại không được tốt lắm.
Nếu đổi lại là ai thì cũng vậy, bị bắt cóc, trong lòng kiểu gì cũng có chút sợ
hãi.
“Lần này là tại anh, vì không kịp chuẩn bị súng cho vệ sĩ.” Lục Trần an ủi Lâm
Di Quân.
Anh tin rằng vệ sĩ mà anh chọn có thực lực khá giỏi, nhưng không có súng,
khi gặp phải kẻ địch có súng, chắc chắn khó mà bảo vệ tốt được cho Lâm Di
Quân.
“Rốt cuộc anh đã đắc tội với những ai thế?” Lâm Di Quân nhìn vào mắt Lục
Trần, mấy ngày hôm nay cô ấy sợ hãi đến tột cùng, đầu tiên là con gái bị bắt
cóc, sau đó cô ấy lại bị bắt cóc nữa, mấy ngày hôm nay đúng là như địa ngục.
“Mẹ cả của anh.” Lục Trần ôm Lâm Di Quân vào lòng, kể cho cô ấy nghe hết
tất cả về thân thế của mình, kể cả chuyện anh tức bố mình nên đã rời khỏi thủ
đô, rồi sau đó đồng ý thừa kế tài sản, v.v, tất cả những gì liên quan đến anh
đều nói hết cho Lâm Di Quân.
Trước đây anh ấy không nói cho Lâm Di Quân biết là vì không muốn sau khi
thân phận của anh bị đồn ra ngoài thì sẽ bị Tiêu Biệt Tình biết, nhưng bây giờ
đã đến lúc phải lật ngửa ván bài với Tiêu Biệt Tình rồi, nên anh không cần lo
lắng nữa.
Ngày hôm say, Lục Trần đi thăm cậu vệ sĩ đang bị thương, rồi đi tìm Đỗ Phi, ở
chỗ Đỗ Phi anh có lấy được vài khẩu súng và một ít đạn, sau đó lại cho người
đi tìm Hứa Tả Quân giúp anh làm giấy phép sử dụng súng.
Buổi chiều, khi Lục Trần đang bàn với Đỗ Phi về việc đối phó với Tiêu Biệt
Tình, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Ngô Lỗi, còn nói có người
đang đến làm loạn ở siêu thị, cảnh sát cũng mặc kệ không quản.
Lục Trần cúp máy, ánh mắt của anh như muốn giết người, rồi nói luôn với
Tống Hải: “Anh đưa mấy người đến siêu thị Thịnh Thế đi, không cần biết
người làm loạn là ai, đánh cho chúng nó gãy hết chân thì thôi.”
Anh tưởng mấy người ở hiệp hội đá thô hôm qua chỉ là tức giận nên mới nói
vậy, ai ngờ bọn họ lại dám đi đến siêu thị gây chuyện thật.
Trước đây Trương Đạo Nhân đập phá siêu thị của anh, anh đã làm cho nhà
họ Trương thua lỗ vài tỷ luôn, còn mấy người này chắc chỉ là mấy kẻ tầm
thường, cách duy nhất chính là dùng vũ lực trấn áp.
Đương nhiên cách tốt nhất là khống chế hiệp hội đá thô, nhưng lúc này anh
đang tính chuyện đối phó với Tiêu Biệt Tình, làm gì có tâm trạng với thời gian
đi lo chuyện của hiệp hội đá thô chứ.
Sau khi Tống Hải đi, bọn Lục Trần tiếp tục bàn về chuyện đối phó với Tiêu
Biệt Tình, lần này nếu Tiêu Biệt Tình dám đến Du Châu, anh sẽ khiến cho bà
ta phải ở lại đây mãi mãi.
Cho nên phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.
“Phải rồi, Châu Tuân Phi giải quyết thế nào? Tôi nghe nói nhà họ Châu hình
như đã cho người đến Du Châu để điều tra chuyện này.” Cuối cùng Đỗ Phi
hỏi.
“Cứ nhốt đấy đã, chờ tôi giải quyết Tiêu Biệt Tình xong thì sẽ xử ông ta.” Lục
Trần nói, nếu không phải là Châu Tuân Phi đã chọn bắt cóc Kỳ Kỳ, thì phía
sau đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên trong chuyện này Lục Trần
sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đỗ Phi gật đầu, người nhà họ Châu tuy có cho người đến tìm Châu Tuân Phi,
nhưng không thể tìm đến chỗ anh ngay được.
Kể cả có tìm đến, thì anh cũng chẳng sợ.
Từ câu lạc bộ Hoa Anh Đào bước ra, Lục Trần nhận được một cuộc điện
thoại từ số lạ, nhưng anh ấy nhìn khu vực hiển thị là từ phía Trung Nguyên,
nên nghĩ không biết có phải là người của nhà họ Châu hay không.
Do dự một lúc, Lục Trần ấn vào nút nghe điện thoại.
“Lục sự phụ, là tôi Lam Linh đây, tôi vừa nhận được một tin, lần này tất cả
người của thủ đô đều muốn đối phó với anh, đã liên lạc với ba gia tộc lớn là
họ Trương, họ Tả và họ Lưu, hơn nữa bọn họ chắc là đã biết được thân phận
của anh rồi đó.” Vừa ấn nút nghe, thì giọng của Lam Linh vang lên từ đầu bên
kia.
Lục Trần lim dim mắt lại, chuyện này từ hôm qua thấy ba ông Trương Sinh
Kiều, Lưu Khởi Phú và Tả Chính Nghĩa cũng ra đứng chặn ở sân bay là anh
đã biết rồi, hơn nữa Mục Tôn vẫn luôn ẩn nấp ở Du Châu, khiến anh và Đỗ
Phi tìm mất một thời gian cũng không tìm thấy, chắc chắn là ẩn náu ở trong
bốn gia tộc này rồi.
Cho nên Tiêu Biệt Tinh muốn lợi dụng ba nhà họ Trương, họ Tả, họ Lưu để
giam chân anh ấy cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là không biết nhà họ Trần có can dự vào không?
Chuyện này bây giờ Lục Trần vẫn còn chưa rõ lắm, cũng không dám khẳng
định.
“Tôi biết rồi.” Lục Trần nói với giọng dửng dưng.
Với Lam Linh thì trong lòng anh vẫn còn tức giận, Lam Linh đáng ra không
nên lấy con gái anh ra để uy hϊế͙p͙ anh, người thân chính là giới hạn cuối cùng
của anh, không ai có thể động vào.
Nếu không phải là Lam Linh đối xử rất tốt với Kỳ Kỳ thì anh đã xử Lam Linh
lâu rồi.
“Lục sư phụ, tôi biết thực lực của anh rất mạnh, nhưng đối mặt với ba gia tộc
lớn và người của thủ đô, chắc anh sẽ khó mà bình thản được, tôi gọi cho anh
cuộc điện thoại này, là muốn xin lỗi anh, chuyện trước đây là tôi đã suy nghĩ
không thấu đáo, thực sự rất xin lỗi anh, hôm nay tôi cũng hứa với anh, có gì
cần nhà họ Lam chúng tôi giúp đỡ, anh cứ việc nói, nhà họ Lam chúng tôi
chắc chắn sẽ giúp hết sức mình.” Giọng nói kiên định của Lam Linh lại một
lần nữa vang tới.
Lục Trần dựa vào đầu xe ô tô, không trả lời Lam Linh mà lấy một điếu thuốc
ra châm lên.
Anh đang phân tích lời nói này của Lam Linh là thật hay giả.
Thật ra mà nói, lúc này anh rất cần đến bạn bè, nhưng anh cảm thấy Lam
Linh không đáng để anh tin tưởng.
“Nếu cô đã biết thân phận của tôi rồi, thì cũng biết tôi có khả năng để giải
quyết chuyện cỏn con này.” Lục Trần nói xong rồi cúp điện thoại, tuy anh rất
cần đồng minh, nhưng cũng không muốn bên cạnh mình có một quả bom có
thể nổ bất cứ lúc nào.
Lúc này ở trong biệt thự, Lam Linh nhìn điện thoại bị Lục Trần cúp cái rụp,
trong ánh mắt không hề thất vọng, mà lại lộ ra một nụ cười hàm ý.
“Tiểu thư, cô định giúp cậu ta thật à? Tuy cậu ta là ông chủ của công nghệ Di
Kỳ, thân phận khiến người khác có chút bất ngờ, nhưng lần này là ba gia tộc
lớn ở Du Châu muốn đối phó cậu ta, hơn nữa phía sau còn có một nhân vật
tai to mặt lớn chống lưng cho bọn họ, tôi không tin vào cậu ta lắm.” Một người
trung niên đứng bên cạnh Lam Linh nói.
Người trung niên này tên là Lam Kinh, là nhà họ Lam phái đến để bảo vệ Lam
Linh.
Nhưng với võ thuật của Lam Linh cũng chẳng có mấy ai có thể khiến cô ta bị
thương.
Lam Linh cầm điện thoại xoay trong tay mình, giống như xoay bút chì vậy, tự
tin cười nói: “Tất nhiên là phải giúp rồi, chú Kinh, có phải mọi người sẽ nghĩ
lần này Lục Trần sẽ thê thảm đúng không? Thực ra chưa chắc đâu, với thực
lực của Lục Trần, những gì chúng ta biết chỉ là một góc của tảng băng mà
thôi, không phải nói phét chứ, chuyện lần này đối với anh ấy mà nói không
nhằm nhò gì cả, cháu tin là anh ấy nhất định có khả năng giải quyết tốt
chuyện này.
Cho nên chúng ta nhân lúc này chọn cách đứng cùng chiến tuyến với anh ấy,
trước tiên là để giảng hòa chuyện lần trước, sau đó là không cần biết chúng
ta bỏ bao nhiêu công sức, nhưng ít nhất cũng sẽ khiến anh ấy cảm động.”
Về chuyện này Lam Linh rất tự tin, ở Trung Hải lần trước cô ta tận tai nghe
thấy Lục Trần gọi điện uy hϊế͙p͙ người đứng phía sau của Tiêu Chí Viễn, cô ta
biết nhân vật máu mặt ở thủ đô đối phó với Lục Trần lần này chắc là người
mà Lục Trần đã gọi điện uy hϊế͙p͙, hơn nữa chắc chắn là Lục Trần có quen
biết.
Nếu đối phương thực sự có thực lực đối phó Lục Trần, chắc chắn cũng đã
không liên kết với ba gia tộc lớn rồi.
“Ừ, nhưng mà hình như cậu ta không muốn đón nhận sự giúp đỡ của chúng
ta thì phải.” Lam Kinh nói.
Lam Linh cười với vẻ gian xảo, rồi nói: “Anh ấy không muốn nhận sự giúp đỡ
của cháu, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ nhận sự giúp đỡ của Trần Sơ Nhiên.”
Cô ta vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho Trần Sơ Nhiên.