"Sao… sao mày lại mạnh đến thế!"
Cơ thể Tiêu Biệt Tình ngã xuống đất, vừa phun ra mấy ngụm máu liền
khiến sắc mặt bà ta bây giờ trắng bệch khác thường.
"Đây chính là võ đạo của gia tộc ẩn thế mà bà nói đó sao? Chỉ với thực lực
của bà thì lấy gì để giết tôi? Đi chết đi." Lục Trần lên trước nhìn Tiêu Biệt Tình
nằm bẹp dưới đất không còn chút sức chiến đấu nào, trong mắt hiện lên tia
muốn giết người.
"Hứ, nếu cậu dám giết tôi thì cậu cũng phải chết, cả nhà cậu cũng phải
chết cùng tôi." Tiêu Biệt Tình uy hϊế͙p͙.
Lục Trần đơ ra, mắt anh nheo lại.
Sự uy hϊế͙p͙ của Tiêu Biệt Tình khiến anh hơi chần chừ.
Vì anh không hiểu gia tộc ẩn thế, cũng không biết rốt cuộc nhà họ Tiêu là
một sự tồn tại như thế nào.
Nếu thật sự đúng như lời ông Vân nói thì không chừng anh không đấu lại
được nhà họ Tiêu.
Nhưng…
Thế thì đã sao, không báo được thù giết mẹ thì uổng công làm phận con!
"Từ bà có thể nhìn thấy nhà họ Tiêu cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu bọn họ
dám tới đây báo thù cho bà thì tôi sẽ khiến bọn họ xuống dưới bầu bạn với bà
ngay. Bây giờ thì bà xuống dưới đó quỳ trước mặt mẹ tôi mà sám hối đi!"
Lục Trần lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngồi xổm xuống bóp chặt cổ Tiêu Biệt
Tình, "rắc" một tiếng, bẻ gãy cổ bà ta luôn.
Mắt Tiêu Biệt Tình nhìn Lục Trần chằm chằm, cho đến chết bà ta cũng
không tin được Lục Trần lại giết mình, chết không nhắm mắt.
Lục Trần kéo thi thể của Tiêu Biệt Tình vào xe của anh rồi nói với Đỗ Phi:
"Bảo bọn họ vào mang mấy người này đi xử lí đi."
Anh và Đỗ Phi về trước, những người khác đến sau, bấy giờ chắc cũng
đang ở phía ngoài biệt thự rồi.
Đỗ Phi gật đầu rồi gọi một cuộc điện thoại. Chưa đầy mấy phút sau thì
đám người Tống Hải đã xông vào rồi.
Đợi sau khi đám người Tống Hải kéo mấy tên đàn ông bị Lục Trần đánh
ngất lên xe chở đi xong, Lục Trần mới nói với Đỗ Phi: "Đi bắt đám người
Trương Đạo Nhân, Tả Thanh Thành với Lưu Hỏa Sơn lại."
Mắt Đỗ Phi sáng lên hỏi: "Cậu định dùng bọn họ để uy hϊế͙p͙ ba lão già kia
à?"
Lục Trần gật đầu nói: "Không sai, bọn họ tưởng tìm một đám lão già đến
quấy rối công ty thì tôi hết cách rồi sao? Tôi sẽ không đụng tới bọn họ đâu,
nhưng con trai hoặc là cháu trai của bọn họ thì sao? Tôi phải xem thử ba lão
già kia có quan tâm tới tính mạng con cháu mình hay không."
"Được. À, thi thể của bà già này cũng xử lí luôn à?" Đỗ Phi lại hỏi.
"Ừ, xử lí luôn đi." Lục Trần gật đầu. Vốn dĩ anh định chặt đầu Tiêu Biệt
Tình đem đến thủ đô để bái tế mẹ mình nhưng nghĩ lại thôi bỏ đi, sau này bố
anh biết được chuyện này chắc cũng thành tâm bệnh của ông ấy.
"Được." Đỗ Phi gật đầu. Anh không lái xe tới nên lái luôn xe của Lục Trần
đi.
Lục Trần vào trong nhà thì Lâm Di Quân và Vương Tuyết đã vội vàng lại
hỏi: "Bà ta đã đi chưa?"
Lục Trần đã ôm Kỳ Kỳ chạy nhào vào mình lên rồi gật đầu nói: "Đi rồi, hôm
nay xử lí ổn thỏa hết mọi việc thì ngày mai em có thể đi làm rồi."
Lâm Di Quân gật đầu, không hỏi Lục Trần xử lí việc với Tiêu Biệt Tình thế
nào. Vương Tuyết cũng ngoan ngoãn rồi, bà ta hơi nghi ngờ nhưng lần này
nhịn không hỏi nhiều.
"Chuyện bên công ty thế nào rồi, đám người già kia vẫn còn chặn trước
cửa à?" Lâm Di Quân hỏi.
"Hôm nay cứ để bọn họ quấy đi, ngày mai bọn họ quấy không nổi nữa
đâu." Lục Trần khinh thường nói.
Do dự một chút, Lâm Di Quân hơi lo lắng nói: "Em không biết anh dùng
cách nào để đối phó với bọn họ nhưng tuyệt đối không được ra tay với họ,
nếu không đến lúc đó anh có lí cũng thành vô lí đó."
Cô vẫn luôn cảm thấy tính khí của Lục Trần hơi không tốt, vẫn lo anh sẽ
kêu người tới đuổi những người già kia đi.
Cho dù bọn họ không ra tay thì đến lúc đó cũng không tránh khỏi sẽ có
những người ăn vạ, cố ý tự làm thương bản thân mình hay gì đó, anh có lí
cũng không nói lại được.
"Yên tâm, anh tự có cách đối phó với bọn họ. Những chuyện này em đừng
canh cánh trong lòng, đi nấu cho anh chút đồ ăn đi." Lục Trần cười cười.
Trước mặt người nhà anh luôn duy trì vẻ tự tin.
Lâm Di Quân gật đầu rồi xuống bếp nấu ăn. Lục Trần thì bế Kỳ Kỳ đi chơi,
hôm nay Kỳ Kỳ bị dọa sợ không nhẹ, khiến Lục Trần cũng xót không thôi.
…
Tại tập đoàn đá quý Vân Phi.
Vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, Tả Thanh Thành vừa định rời đi thì
một nhân viên cấp cao nào đó trong công ty cười với hắn: "Giang tổng, hai
ngày này mấy người phía ông cụ đã cho người bao vây công ty của Lục Trần
kia rồi, có thể nói là nở mặt nở mày đấy, đúng là gừng càng già càng cay."
Nhìn lãnh đạo cấp cao kia một cái, Tả Thanh Thành thờ ơ cười rồi nói:
"Ông cụ chẳng qua là nhàm chán mới tìm chút chuyện làm thôi, đừng xem
thường Lục Trần."
Tả Thanh Thành đã đấu đá mấy lần với Lục Trần rồi, mỗi lần đều bị Lục
Trần đè dưới chân. Bây giờ lại biết thì ra Lục Trần chính là ông chủ đứng sau
Công nghệ Di Kỳ, hắn càng không thể xem thường Lục Trần được.
Nhưng lần này có ông lớn ở thủ đô chống lưng nên hắn không lo lắng gì
cho ông nội của hắn.
Ngược lại, hắn lại muốn xem thử Lục Trần đối phó với nguy cơ lần này thế
nào.
"Nghe nói Lục Trần kia trước đây chỉ là một thằng vô dụng, không ngờ lại
là cậu ấm thế gia. Nhưng lần này cậu ta đắc tội với ba gia tộc lớn các cậu,
cho dù cậu ta có sáng lập ra Công nghệ Di Kỳ thì chắc chắn cũng sẽ bị ép
đến phá sản mà thôi." Nhân viên cấp cao kia nói.
Tả Thanh Thành nhướng mày, lần này ba gia tộc lớn hạ quyết tâm phải
kéo đổ Lục Trần, sau đó chia chát Công nghệ Di Kỳ của anh.
Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy chưa chắc Lục Trần đã thua.
"Nghe nói mấy cụ đã định thời gian, nếu trưa mai Lục Trần không đến
quảng trường nhân dân quỳ xuống xin lỗi thì sẽ đập nát công ty của cậu ta."
Nhân viên cấp cao kia lại nói.
Mắt Tả Thanh Thành giật một cái, đột nhiên hắn nhớ lại tình cảnh trước
đây sau khi Trương Đạo Nhân đập siêu thị của Lục Trần khiến nhà họ Trương
tổn thất mấy tỉ bạc thì trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Lục Trần câu kết với thế lực ngầm, nếu Lục Trần dùng đến thế lực ngầm
thì thật sự ba gia tộc lớn bọn họ cũng chống đỡ không nổi.
"Không được, tôi phải đi khuyên ông nội tuyệt đối không được đập công ty
của Lục Trần." Tả Thanh Thành nói xong thì bước nhanh đi. Hắn tin chắc
rằng nếu mà mấy người phía ông nội đập công ty của Lục Trần thì chắc chắn
ba nhà bọn họ sẽ bị Lục Trần trả thù toàn diện.
"Hả?" Nhân viên cấp cao kia không hiểu nhưng thấy Tả Thanh Thành
không có ý giải thích thì cũng không hỏi thêm.
"Tả tổng, không hay rồi."
Ngay lúc này, một người trung nhiên chạy vào phòng họp, hoảng hốt nói.
"Chuyện gì hế? Trời sập à, sao hoảng hốt đến vậy?" Tả Thanh Thành nhíu
mày, nét mặt không vui lắm.
Trong lòng người trung niên kia nghĩ trời không những sập xuống rồi mà
chuyện này còn khiến ông ta hoảng hốt hơn cả trời sập nữa. Công ty của bọn
họ bị người của thế lực ngầm bao vây rồi, ông ta có thể không hoảng loạn
được à?
"Tả… Tả tổng, Đỗ đại ca muốn gặp cậu." Người trung niên kia nói.
"Đỗ đại ca nào, Đỗ Phi à?" Lúc Tả Thanh Thành hỏi ra cái tên này thì tim
hắn thót lên một cái, cảm giác bất an tăng lên ngùn ngụt trong lòng.
"Đúng thế, chính là tôi."
Ngay lúc đó, Đỗ Phi dẫn theo vài người cao to đi vào phòng họp.