"Bố, hay chuyện này bỏ đi."
Trương gia, Trương Hưng Quyền nhìn Trương Sinh Kiều nói
"Bỏ đi?"
Khuôn mặt của Trương Sinh Kiều tối sầm, hét lên giận dữ: "Anh chẳng lẽ đã
quên cách hắn ta chống lại Trương gia chúng ta trước kia rồi sao? trực tiếp
khiến Trương gia chúng ta tổn thất mấy tỷ nhân dân tệ, mười năm cũng
không hồi lại được!"
Sắc mặt của Trương Hưng Quyền cũng trở nên khó coi như vậy, trước đây
cũng vì việc này mà ông ta khăng khăng muốn trở mặt với Lục Trần.
"Hưng Quyền, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta lật đổ Lục Trần, phân chia
Công Nghệ Di Kỳ. Nếu chúng ta bỏ lỡ, Trương gia của chúng ta sau này,
không, là bốn đại gia tộc lớn sẽ bị Công Nghệ Di Kỳ ép cho không ngóc đầu
lên được. Trước kia, sau sự trỗi dậy mạnh mẽ của Tập đoàn Quân Duyệt,
trong 10 năm qua, Trương gia của chúng ta ít nhất cũng bị kiếm ít đi một tỷ
nhân dân tệ trở lên, lẽ nào con vẫn muốn Tập đoàn Quân Duyệt thứ hai đạp
lên đầu chúng ta ăn những miếng thịt béo bở rồi thải phân sao?" Trương Sinh
Kiều dịu nét mặt xuống một chút, nói.
"Bố, bố nói những điều này con đều hiểu hết, nhưng con và Lục Trần nói qua
điện thoại với nhau rồi, con tin cậu ta thực sự nói là làm." Trương Hưng
Quyền thở dài nói".
"Nó nói thế nào? Bố muốn nghe nguyên văn câu nó nói. Trương Sinh Kiều
nhíu mày hỏi".
"Cậu ta nói rằng Công Nghệ Di Kỳ là cuộc sống của hắn. Bất cứ ai dám đe
dọa mạng sống của cậu ta, cậu ta sẽ liều mạng với người đó. Cậu ta còn nói
ba nhà các người trưa ngày mai nếu như không đến Quảng Trường Nhân
Dân để quỳ xuống và xin lỗi cậu ta, cậu ta sẽ chặt đứt hai tay của ba đứa
nhỏ.Bố, bố chả lẽ vì chút thể diện mà không màng tới sống chết của Trương
Đạo Nhân sao ?
"Nó dám! yên tâm đi, trừ khi nó thực sự không muốn làm ăn yên ổn tại Du
Châu, còn không nó nhất định không dám giết cháu của ta đâu." Trương Sinh
Kiều vô cùng phẫn nộ nói.
"Bố, cậu ta sẽ không giết Đạo Nhân, nhưng cậu ta sẽ chặt tay Đạo Nhân. Bố
phải chăng đang cho rằng thể diện của bố quan trọng hơn tay của Đạo Nhân
ư?" Trương Hưng Quyền cũng tức giận, giọng nói hơi to hơn vài phần.
Mặc dù ông ta đã hủy bỏ tư cách thừa kế của Trương Đạo Nhân, nhưng năng
lực của Trương Đạo Nhân thực sự có chút kém.
Nhưng bất luận năng lực của Trương Đạo Nhân có kém, thì cũng là con của
ông ta, ông ta sao có thể nhẫn tâm để Lục Trần chặt đi hai tay của con trai
mình cơ chứ.
Tiếp xúc với Lục Trần không phải ngày một ngày hai, ông ta tin rằng Lục Trần
là người nói được làm được.
Vả lại ông ta thay đổi góc độ để nhìn nhận vấn đề, nếu ông ta là Lục Trần, khi
bốn đại gia tộc ép ông ta đến mức độ như vậy, ông ta cũng dám chặt đứt
cánh tay của con cháu nối dõi của bốn gia tộc lớn đó.
Thậm chí trước nguy cơ sinh tử tồn vong, đều có thể dám giết người.
Vì thế ông ta không có chút hoài nghi nào đối với lời cảnh cáo của Lục Trần.
Nhưng điều then chốt là, ngoài việc con của ông ta ở trong tay của Lục Trần,
còn có rất nhiều chuyện cơ mật của ông ta đang ở trong tay Lục Trần. Đây
cũng là một trong những nguyên nhân ông ta không thể không khuyên bố
mình mềm mỏng.
"Bố, con nói thật cho bố biết, chúng ta trước đây có một số tài liệu tuyệt mật
rơi vào tay của Lục Trần, nếu như bố không quỳ xuống xin lỗi thì cậu ta sẽ
công bố ra ngoài mấy tài liệu tuyệt mật đó, bố cũng biết mấy chuyện đó rồi
đấy, nếu như bị tên nhãi ranh đó phơi bày ra thì Trương gia chúng ta rất có
thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm." Trương Hưng Quyền lại nói tiếp.
Sắc mặt của Trương Sinh Kiều đột nhiên thay đổi, tim đập thình thịch.
Ông ta nhớ ra rồi, trước đó khi Lục Trần thiêu rụi tòa nhà văn phòng công ty
ông ta, hình như có lấy đi nhiều tài liệu. Tài liệu đó tuy là chuyện của 20 năm
trước nhưng đó là chuyện tuyệt đối bí mật của Trương gia, chỉ cần Lục Trần
công bố ra sẽ là đòn đánh chí mạng với Trương gia.
"Thằng nhãi ranh này ức hϊế͙p͙ người quá đáng thật!" Trương Sinh Kiều đấm
vào tường, tuy rằng hiện tại vẫn còn đang tức giận không thể kiềm chế được
nhưng sự kiên định trong lòng của ông ta đang bị lung lay rồi.
Ông ta có thể không màng đến sống chết của Trương Đạo Nhân, nhưng
không thể không màng tới sống chết của Trương gia!
"Con gọi điện thoại cho cậu ta, muốn ta quỳ là điều không thể được, ta có thể
đưa cho hắn 100 triệu NDT để đổi về Đạo Nhân, cũng không nhắm vào công
ty của hắn nữa." Cuối cùng Trương Sinh Kiều thỏa hiệp mà nói.
Trương Hưng Quyền gật đầu, ông ta cũng thấy điều kiện của Lục Trần quả
thật rất quá đáng, nếu như bố của ông ta ngày mai đi quỳ xin lỗi thì cũng là
một đòn đánh chí mạng đối với Trương gia.
Tuy rằng chỉ là một cái quỳ nhẹ nhàng nhưng ông ta tin rằng từ nay về sau
Trương Gia của ông ta đừng hòng ngẩng đầu lên trước mặt Lục Trần nữa.
"Lục Trần, chúng tôi có thể ngừng các hành động nhằm vào công ty của cậu,
cũng có thể dùng tiền để đổi lấy sự an toàn cho con trai tôi, nhưng không thể để cho bố tôi quỳ xuống xin lỗi cậu được."
Rất nhanh sau khi liên lạc được với Lục Trần, Trương Hưng Quyền nói. Ông
ta cảm thấy đã nhượng bộ rất nhiều rồi, Lục Trần nếu như không muốn quyết
chiến sinh tử thì sẽ biết cách làm như thế nào.
"Chút gia sản của Trương gia các ông, tôi thực sự không để ý tới, hay là các
người quyết sống chết với tôi đi. Điều kiện của tôi không thể thay đổi, hoặc là
ba lão đó phải quỳ xuống xin lỗi tôi, hoặc là các người sống chết đấu với tôi."
Lục Trần nói xong liền cúp máy.
Sắc mặt Trương Hưng Quyền trở nên khó coi, không ngờ rằng Lục Trần lại
không giữ chút thể diện nào cho ông ta đến vậy.
Chẳng nhẽ tên nhãi đó muốn quyết sống chết một phen?
Cùng lúc đó, Tả gia và Lưu gia cũng diễn ra màn kịch con trai khuyên bố quỳ
xuống xin lỗi Lục Trần.
Tả gia và Lưu gia thi nhau gọi điện cho Lục Trần, cũng nhấn mạnh sẽ không
để lão gia nhà họ quỳ xuống xin lỗi Lục Trần, nhưng có thể dùng tiền để đổi
về Tả Thanh Thành và Lưu Hỏa Sơn.
Nhưng họ cũng nhận được câu trả lời giống hệt Trương Hưng Quyền.
Thái độ của Lục Trần tương đối cứng rắn.
Hoặc là quỳ xuống xin lỗi hoặc là quyết sống chết với anh ta.
"Dựa vào cái gì? Lục Trần hắn dựa vào cái gì mà cứng đầu đối chọi với ba
nhà chúng ta như vậy?" Tả Gia Lương đập bàn, tức giận hét lên.
"Gia Lương, không cần phí lời với nó, nó chắc chắn không dám động đến
Thanh Thành đâu, gọi điện cho Lưu gia và Trương gia đi, tên nhãi đó muốn
đối đầu với ba nhà chúng ta, vậy thì cho nó được thỏa ước nguyện là được
rồi." Tả Chính Nghĩa cũng rất tức giận, ông ta từng đó tuổi đầu rồi, Lục Trần
còn muốn ông ta đến quảng trường Nhân Dân để quỳ xuống xin lỗi, đây
chẳng phải là để cho ông ta chết cũng mang theo nỗi nhục đi cùng hay sao?
Sắc mặt của Tả Gia Lương lộ vẻ bối rối, trong lòng cũng đang cảm thấy rất
hỗn loạn.
Có nên đấu với Lục Trần hay không, điều quan trọng nhất là ông ta liệu có
dám đánh cược rằng Lục Trần có chặt hay tay của Tả Thanh Thành hay không.
Hơn nữa, công ty của Lục Trần còn chưa khai trương mà họ lại đấu với Lục
Trần cuộc chiến tranh thương mại này, dù thế nào đi chăng nữa thì người
chịu thiệt cũng là họ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tả Gia Lương gọi tới, ông ta nhìn
số rồi bắt máy.
Sau khi nghe máy, sắc mặt của Tả Gia Lương thay đổi nhanh chóng, thần thái
càng trở nên hoảng loạn.
"Gia Lương, ai gọi điện thoại tới, sao đấy?" nhìn thấy sắc mặt của con trai
thay đổi, Tả Chính Nghĩa đột nhiên có một dự cảm không lành ở trong lòng
Tả Gia Lương hít một hơi thật sâu rồi nói: "Két bảo hiểm của nhà chúng ta bị
cạy rồi, tất cả tài liệu mật bên trong đều bị lấy cắp."
"Cái gì? ai có bản lĩnh đánh cắp tài liệu bí mật của Tả gia chúng ta?" Tả
Chính Nghĩa ngạc nhiên, kϊƈɦ động mà nói.
"Lục Trần!"
Tả Gia Lương nghiến răng, trầm giọng thốt ra tên của Lục Trần.