“Nó là cái thá gì chứ, chỉ dựa vào nó mà cũng xứng gia nhập đội ngũ người thừa kế gia tộc sao? Nghe nói giờ nhà nó đi sân golf chơi rồi, đi, Tiểu Hạo, chúng ta đi gặp thứ nghiệp chủng đó.” Lục Minh nói vẻ khinh thường.
Lục gia trước giờ dựa vào võ công để kế thừa, con cháu trong gia tộc cũng là ai võ công càng cao thì địa vị cũng càng cao.
Còn địa vị gia chủ, không chỉ cần võ công cao, mà còn phải là người toàn năng mới có tư cách.
Lục gia kế thừa hàng nghìn năm, gia tộc lớn sản nghiệp lớn, con cháu trong gia tộc cũng đông vô kể, từ bé đã phải học võ, cho nên chỉ cần không bị ngớ ngẩn, hơn hai mươi tuổi chắc chắn sẽ không kém cỏi.
Đặc biệt là sự tiến triển về mặt võ thuật càng nổi bật.
Vì Lục Trần tử nhỏ không lớn lên trong Lục gia, nên Lục Minh căn bản không tin là Lục Trần có võ lực gì.
“Được, vậy chúng ta đi gặp thứ cỏ dại đó.” Lục Hạo cười.
“Các con đừng có làm quá đáng quá, dù gì giờ bố nó cũng là gia chủ.” Trước khi hai người đi, Lục Tri Hành dặn dò.
Bọn họ còn muốn Công nghệ Di Kỳ của Lục Trần mà, cũng đâu thể đi quá giới hạn được.
Mặc dù Lục Thiên Hành đã nói, ông ấy sẽ không thiên vị con trai, nhưng bọn họ cũng không thể làm quá, nếu không chọc giận Lục Thiên Hành, vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại.
“Con biết rồi.” Lục Hạo gật đầu, sau đó đi cùng Lục Minh.
……
Sau khi đi một vòng quanh trang viên của Lục gia, Lục Trần thấy chán, liền bảo Lục Trung đưa bọn họ đi chơi.
Lục Trung hỏi Lục Trần có muốn đi đánh golf không, Lục Trần gật đầu, rồi bảo Lục Trung dẫn đường.
Dù sao cũng chỉ là để giết thời gian, chơi cái gì mà chẳng được.
Câu lạc bộ Tử Vận chủ yếu kinh doanh sân golf, ngoài sân thi đấu ra, còn có sân luyện tập, phần lớn đều là các ông lớn đến chơi, ông nào cũng là mời một đám bạn đến, rồi đến sân luyện tập để chơi, chơi chán rồi thì vào phòng riêng uống rượu ca hát.
Câu lạc bộ Tử Vận cũng là sản nghiệp của Lục gia để lại, hiện đang được một nhánh bên của Lục gia phụ trách kinh doanh.
Lúc này mặt trời vẫn đang lên cao, đúng là lúc thích hợp để những người có tiền đến luyện đánh golf.
Đám người Lục Trần đến, rất nhiều sân luyện tập đã có người chiếm rồi.
Có điều trước khi đến Lục Trung đã đặt sân trước rồi, sau khi vào, nhân viên ở đó lái xe công của câu lạc bộ đưa họ vào chỗ sân đã đặt trước.
Chỗ sân tập này ở giữa có một cái ao, trêи mặt ao có lưới, phải đánh bóng qua cái ao đó thì mới được tính điểm.
Sau khi nhân viên mang tới mấy trăm quả bóng golf và mười mấy cây gậy, mọi người bắt đầu vui vẻ đánh bóng, có người còn cá cược, xem ai đánh được xa hơn.
Những người như Đỗ Phi, Thủy Hử Tam Kiệt, Từ Kinh đều chưa từng đánh golf bao giờ, lần đầu tiên thử, cũng thấy có hứng thú.
Hơn nữa ở Hoa Hạ, golf cũng không được thịnh hành cho lắm, nên cho dù là Lục Trần cũng mới chơi lần đầu.
Lâm Di Quân cũng dạy Kỳ Kỳ đánh golf, hai mẹ con chơi rất vui vẻ.
Đúng lúc đó, có mấy thanh niên đi tới, là mấy anh em ở nhánh bên của Lục gia.
“Ơ, đây chẳng phải là con trai của gia chủ sao? Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu về tộc, đến nhận tổ quy tông, hay là đến để tuyển chọn thế hệ gia chủ mới vậy?” Lục Hải nhìn Lục Trần vẻ khinh thường.
Người của Lục gia đều biết Lục Trần rất nhiều tiền, là ông chủ của công nghệ Di Kỳ, nhưng vẫn không một ai tôn trọng anh.
Ngay đến cả mấy nhánh bên này cũng xem thường anh.
Chỉ là vì bọn họ nghĩ Lục Trần không biết võ.
Lục gia dựa vào võ mà an cư lập nghiệp, võ đạo là số một, đây cũng là một trong những nguyên nhân mười mấy năm trước bọn họ đội trời đạp đất ở đảo Palau.
“Anh là?” Lục Trần nhìn Lục Hải, cau mày, không ngờ đang vui như vậy lại có người của Lục gia đến quấy rối anh.
Chỉ là thủ đoạn này cũng quá là thấp kém.
“Tôi là Lục Hải, câu lạc bộ Tử Vận này là nhà tôi kinh doanh, mặc dù không giàu có như Công nghệ Di Kỳ của cậu, nhưng trong mắt gia tộc, võ đạo mới là thứ quan trọng nhất, kinh doanh chẳng qua cũng chỉ là một kế sinh nhai mà thôi.” Lục Hải nói với vẻ rất tự hào.
“Ờ.” Lục Trần ờ một tiếng, sau đó quay sang bên cạnh hỏi Lục Trung: “Ông chưa trả tiền à?”
“Thiếu gia, những người ở nhánh chính sử dụng dịch vụ của bất cứ địa điểm kinh doanh nào của gia tộc cũng không cần phải trả tiền, đó là đặc quyền của nhánh chính.” Lục Trung cung kính đáp.
Lục Trần gật đầu, sau đó nhìn sang Lục Hải: “Nói như vậy, anh thấy tôi không phải là người của nhánh chính à?”
Sắc mặt của Lục Hải trở nên rất khó coi, câu này của Lục Trần rõ ràng là vả vào mặt hắn.
Mặc dù hắn ta có cơ sở để xem thường Lục Trần, nhưng Lục Trần thuộc nhánh chính là sự thật, cho dù anh có là phế nhân, thì cũng không đến lượt một người nhánh bên như hắn nói này nói kia.
Mấy tên thanh biên đứng bên cạnh Lục Hải mặt cũng cau có, bọn chúng cũng không ngờ Lục Trần lại khó chơi như vậy.
Đương nhiên, bọn chúng dám đến ra oai với Lục Trần là vì sau lưng bọn chúng có hai người thiên kiêu của nhánh chính là Lục Hạo và Lục Minh, nếu không có cho chúng mấy cái gan nữa thì bọn chúng cũng không dám đắc tội với Lục Trần.
“Tôi thấy cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn xem xem các cậu chơi golf như thế nào thôi, phải rồi, có muốn so tài không, xem ai đánh xa nhất?” Sắc mặt Lục Hải rất nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhìn Lục Trần vẻ khiêu khích.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Lục Trần, bất luận thế nào hắn cũng không tin là Lục Trần có gì lợi hại.
“Anh có tư cách gì đấu với tôi?” Lục Trần nghe thế thì nhìn Lục Hải một cái, sau đó cầm gậy đánh một quả bóng bay ra xa.
Quả bóng bay vút một cái, tốc độ cực nhanh, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trêи không trung, sau đó nhanh chóng bay sang bên kia núi, cũng không biết là đã rơi ở đâu rồi.
“Việc này…” Lục Hải tròn xoe mắt, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lục Trần, việc này cần nhiều sức lực lắm đấy.
Không phải nói thứ nghiệp chủng đó từ nhỏ đã sống xa bố sao, rồi không có ai dạy cho cậu ta võ thuật mà, sức mạnh lớn như thế, là người chưa từng luyện võ thuật sao?
“Bốp bốp bốp!”
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều quay lại nhìn, thấy có hai thanh niên nam nữ tầm 30 tuổi đi tới.
Người nam to lớn đẹp trai, người nữ thì ưu tú xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi.
“Kỹ thuật đánh bóng của người anh em rất tốt, sức lại càng khỏe đến xuất thần, cú đánh này đã phá được kỷ lục của câu lạc bộ Tử Vận chúng tôi, hôm nay chi phí của mọi người tôi sẽ bao.” Cô gái xinh đẹp nhìn Lục Trần cười nói.
Cô gái này tên là Lục Lôi Lôi, là chị gái của Lục Hải, người thanh niên đi bên cạnh là chồng cô, là con trai của một vương gia trong hoàng thất đảo Palau, tên là Asgon, trong nhánh bên của Lục gia, cũng là một người rất có quyền thế.
Hai người bọn họ đều không biết Lục Trần.
“Ừ, không cần, dù sao tôi cũng đâu phải trả tiền.” Lục Trần bình thản cười, đáp.