Chương 6: Dám Nói Năng Lung Tung, Cẩn Thận Bà Đây Cho Ăn Đấm!
Nói xong, Bạch Ngọc Khiết đi trước "Tôi giúp cô chọn một bộ."
Ngoan ngoãn cúi đầu, đi theo Bạch Ngọc Khiết, con ngươi An Mộc tối đen khẽ đảo.
Người mà Bạch Ngọc Khiết nói, liệu sẽ là đại nhân vật thần bí đến mức nào?
Cái đầu nhỏ ngó nghiêng chung quanh, cũng không nhìn thấy bản mặt lạ hoắc nào, lại quay đầu lướt qua ban công vừa nãy thì nhìn thấy người đàn ông đó.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào cửa sổ, hai chân thon dài tao nhã chống lên, bưng một ly rượu đỏ trên tay, chậm rãi đung đưa, màu đỏ đẹp đẽ của rượu lóe lên, ngón tay anh trắng nõn, tạo nên sự đối lập hấp dẫn thị giác.
Động tác của anh không nhanh không chậm, dưới ánh đèn, đôi môi còn vương giọt rượu vô cùng tà mị, khi chất cao cao tại thượng cuồng ngạo không hề che dấu.
An Mộc thấy đôi mắt hoa đào của anh nhíu lại, lấp lánh tựa cánh hoa đào tháng tư bay lả tả, lạnh lùng ma mị.
An Mộc cảm thấy tức ngực căng thẳng.
Sao đó liền thấy cánh môi mỏng khẽ cười xấu xa, nâng ly như muốn mời rượu An Mộc ở phía xa.
Yêu nghiệt!
Không có chuyện gì để làm hay sao?
An Mộc rất có địch ý với người đàn ông nguy hiểm này.
Không ngờ lại bị yếu thế trước mặt anh ta, cô lập từ trừng mắt, một tay lên miệng làm động tác kéo khóa, tay kia làm nắm đấm quơ quơ.
Lời ngầm:" Đồ yêu nghiệt kia, dám nói năng lung tung, cẩn thận bà đây đấm cho!"
"An Mộc, cô đang nhìn cái gì vậy?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Khiết đột nhiên truyền tới.
Nghe thấy tiếng cô, toàn thân An Mộc cứng đờ.
Giờ đã là 0h mấy giây, vẻ mặt kiêu ngạo của An Mộc biến mất trong nháy mắt, ai con mắt trợn to hung ác giờ trở thành đáng thương.
Nắm đấm thuận thế dừng ở đỉnh đầu, vuốt vuốt tóc.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, e sợ mở miệng:" Bạch tiểu thư, có phải anh Tử Khiêm lại có niềm vui mới rồi không?"
Nhắc đến việc này, Bạch Ngọc Khiết liền cảm thấy phiền lòng, cô ta phất tay, mím môi nói:" Đương nhiên là không rồi, đoán mò cái gì chứ? Nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu."
"Được." An Mộc ngoan ngoãn cúi đầu, lại liếc về phía người đàn ông kia, chỉ nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên đùa cợt.
_____*_____
Tầng hai.
An Mộc vừa mới lên tầng, vừa rồi Bạch Ngọc Khiết ở bên dưới còn dịu dàng hào phóng, giờ này trở nên không chút biểu cảm.
Cô ta quay đầu, hung dữ nhìn An Mộc:" Đồ quái dị, cô cũng thật không biết xấu hổ! Anh Tử Khiếm đã sớm nói, nếu không phải ba mẹ cô trước khi chết cầu xin anh ấy đính hôn với cô, anh ấy đã sớm quăng cô đi rồi! Anh ấy căn bản không yêu cô, cho dù hai người có thuận lợi kết hôn, cô cũng sẽ không có hạnh phúc đâu! Tôi khuyên cô, vẫn nên thức thời một chút, chủ động từ hôn đi!"
Khóc lóc cầu xin?
An Mộc nghe mấy lời này, ánh mắt trở nên rét lạnh, nhắc tới ba mẹ, trong lòng lại sôi trào tức giận.
Nếu ba mẹ vẫn còn sống, việc gì cô phải vì xí nghiệp An thị mà nhân nhượng lợi ích toàn cục, ăn nhờ ở đậu sao?
An thị là do một tay ba cô tạo nên, nay lại bị nhà họ Phong nắm chặt trong tay!
Phong Tử Khiêm rõ ràng ghét bỏ cô, mà vẫn muốn đính hôn với cô, còn không phải là để danh chính ngôn thuận chiếm lấy An thị sao?
Nhưng hiện giờ cô lại không có năng lực đoạt lại An thị.
Chỉ có thể ngoan ngoãn giả ngu, đề phòng nhà họ Phong chó cùng rứt giậu mà hủy diệt xí nghiệp An thị.
An Mộc nắm tay thật chặt, tự nhủ với chính mình: một ngày nào đó, cô sẽ lấy lại được An thị!
Bạch Ngọc Khiết bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho hoảng sợ.
Người trước mặt này, thật không có lấy một chút cá tính nào, yêu Phong Tử Khiêm đến điên cuồng mất cả tự tôn?
Bạch Ngọc Khiết lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy An Mộc cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lặng lẽ như trước.
C7 -