Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố (Dịch)

Chương 31: Anh ta mềm lòng

Chương 31: Anh ta mềm lòng
Thiếu nữ lắc đầu: “Hết khát rồi.”
Thẩm Khiêm đỡ cô nằm về, thuận tay kéo góc chăn.
Nếu không có kiếp trước phải đấu đến chết đi sống lại với người người đàn ông này, đã từng hiểu rõ lòng dạ sâu không lường được của anh ta, Thẩm Loan sẽ cho rằng đây là một người anh trai chăm sóc chu đáo.
Đáng tiếc, ai bảo cô trọng sinh?
Lớp ngụy trang của Thẩm Khiêm đã định sẵn là một trò cười.
Ý cười bên môi thiếu nữ sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trừ cảm kích còn lộ ra vẻ ỷ lại, hiển nhiên đã coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Khiêm bị dáng vẻ chăm chú của cô lấy lòng, đáy mắt từ trước đến nay lạnh lùng nay lại có ý cười hơi nhạt.
“Tiền mất rồi thì thôi.” Anh ta nói.
“Nhưng…”
“Nhà họ Thẩm sẽ không để em chịu cảnh thiếu thốn.”
Thẩm Loan ngoan ngoãn câm miệng.
“Trừ tiền, trong túi còn có cái gì?”
“Di động, giấy chứng minh.”
“Vậy lúc nãy em làm thế nào gọi điện thoại cho tôi?” Người đàn ông như là vô tình đặt câu hỏi, trên mặt ở góc độ Thẩm Loan không nhìn thấy lại hiện ra vài phần trầm tư.
“Em mượn máy bàn của phòng trực ban.”
“Em nhớ số di động của tôi à?” Nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề thứ hai.
Nếu Thẩm Khiêm không nhớ nhầm, anh ta chưa từng nói với Thẩm Loan số di động của mình.
Cô lại như thể chưa từng phát hiện ra ý thử hỏi trong lời nói của người đàn ông, chỉ ngây ngô cười gật gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Ồ?” Giọng điệu lạnh nhạt.
Nhất thời Thẩm Loan không biết phải làm sao, hơi căng thẳng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh, em…có phải em nói sai gì rồi không?”
Thật là nhạy cảm.
Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Khiêm.
Nhưng cũng là biểu lộ nhạy cảm trong lúc lơ đãng này làm cho nghi ngờ trong lòng anh ta giảm đi một nửa.
Nếu như Thẩm Loan cứ giả ngu mới thật sự là có vấn đề!
“Tôi đã đọc cho em số di động của tôi à?”
“Em xin lỗi…” Thiếu nữ cụp mắt, lông mi run rẩy, giống con bướm phe phẩy cánh khi sợ hãi: “Em hỏi quản gia Chu.”
“Hỏi thôi đã nhớ kỹ luôn à?” Giọng nói của người đàn ông có lẫn vài phần ý cười, so với thái độ không nóng không lạnh khi trước đã đủ khiến cho người ta được quan tâm mà ngạc nhiên.
Thẩm Loan giương mắt, cong cong khóe miệng: “Em học thuộc.”
Đáy mắt người đàn ông là sự âm u đến không hòa tan được, cô lại chỉ coi như không hiểu, hai tròng mắt trong suốt không có tạp chất.
“Vì sao?”
“Bởi vì em biết, anh sẽ giúp em. Giống như lần này, em không dám gọi về nhà, cũng không dám nói với ba…”
Lại chỉ nói cho anh.
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Khiêm đã nghe hiểu hết toàn bộ ý cô.
Cô tin tưởng anh ta, ỷ lại anh ta, thậm chí coi anh ta như người thứ nhất muốn xin giúp đỡ vào thời khắc nguy cấp.
Thẩm Khiêm tự hỏi thấy mình không phải người có chủ nghĩa đàn ông lớn, so với thỏ trắng nhỏ dịu ngoan vô hại, anh ta thích những giống loài có tính cách hơn, ví dụ như hồ ly xảo trá, mèo lười biếng …
Nhưng khi Thẩm Loan dùng đôi mắt vô tội trong veo kia ngóng nhìn anh ta, Thẩm Khiêm ngạc nhiên phát hiện mình lại yếu ớt đến vậy, đến nỗi khó có thể chống cự.
Anh ta mềm lòng.
Thẩm Loan ngáp một cái, có vẻ mệt mỏi mà chớp mắt.
“Mệt à?”
Cô lắc đầu: “Không ạ!”
“Yên tâm, tôi chờ em ngủ rồi đi.”
“Vậy em càng không thể ngủ…” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Vẫn bị người đàn ông nghe được rõ ràng, Thẩm Khiêm giả vờ như không nghe thấy: “Em nói cái gì?”
Thẩm Loan lộ vẻ xấu hổ, biểu cảm bối rối: “Không, không có gì. Anh…” Cô túm chặt ống tay áo của Thẩm Khiêm, lực rất nhẹ, chỉ cần anh ta muốn, lúc nào cũng có thể tránh ra.
“Ừ?” Nhưng anh ta không tránh.
“Chiếc xe vận tải kia…” Lắp bắp, muốn nói lại thôi.
“Tôi sẽ xử lý.”
“Còn có tài xế xe taxi …”
“Tôi biết.” Người đàn ông biết phải làm gì.
Ánh mắt Thẩm Loan hơi sáng lên: “Vậy trong nhà nên nói như thế nào à?” Lại còn có giọng điệu như thương lượng.
Nghe qua còn có vẻ như lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu.
Thẩm Khiêm không khỏi bật cười…


C35 -

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất