Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố (Dịch)

Chương 47: Thẩm Khiêm giúp Thẩm Loan, có khả năng sao?

Chương 47: Thẩm Khiêm giúp Thẩm Loan, có khả năng sao?
“Đi công tác ở Bắc Hải.” Thẩm Yên nhanh chóng trả lời.
Thẩm Như gật đầu: “Con nhớ anh ấy có một hạng mục đã bắt đầu ở Bắc Hải, Đúng rồi,” Cô ta đột nhiên chuyển hướng về phía Thẩm Loan: “Em gái bây giờ đang làm gì?”
Lông mi Thẩm Loan run lên, lại tới rồi!
Tiếng cười của Thẩm Yên trong trẻo giống như chuông bạc: “Chị, chị hỏi nó đang làm việc gì sao? Vậy có khả năng chị sẽ thất vọng đó, người ta bây giờ là thiên kim tiểu thư, quần áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, cực kỳ thong thả!”
Mày đẹp của Thẩm Như nhăn lại: “Không làm việc?”
“Đúng vậy!”
Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, cũng đang nhắc nhở Thẩm Yên một vừa hai phải.
Dương Lam cười nhạo, đáy mắt tỏ vẻ khinh thường.
Ngay lúc mọi người cho rằng Thẩm Loan sẽ tiếp tục im lặng, cô đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thẹn thùng nhìn Thẩm Như: “Bằng cấp của em không cao, cho nên tạm thời không có thể tìm được việc.”
Thẩm Như nhìn thấy trong mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại chưa từng thấy cảm xúc tự ti, hay xấu hổ và giận dữ, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống.
“Ba, nhà chúng ta cũng không nuôi người rảnh rỗi, hay là sắp xếp cho Loan Loan một công việc?” Rõ ràng là giọng điệu trưng cầu, trong lúc vô hình lại lộ ra một khí thế.
Thẩm Xuân Giang nhíu mày, trầm ngâm một giây: “Con có đề nghị gì?”
“Dù sao cũng là con cháu nhà mình, tuy nói cần phải mài giũa nhưng cũng không thể để quá oan ức, nếu không thì làm trợ lý cho con?”
Thẩm Loan rũ mắt, tay nắm đũa lại bỗng chốc hơi căng thẳng.
“Loan Loan, con có ý gì?” Thẩm Xuân Giang hỏi cô.
Khuôn mặt tươi cười giương lên: “Cầu mà không được, cảm ơn chị gái đã cho em cơ hội này!”
“Nhưng mà lúc trước đã cảnh cáo rồi, chuyện của em nếu làm không tốt thì vẫn sẽ bị mắng.”
“Chuyện này tất nhiên rồi.”
Thẩm Như mỉm cười, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
Thẩm Loan cười cười, cúi đầu dùng bữa.
Ban đêm, Thẩm Như vừa tắm rửa xong, Thẩm Yên đã gấp không chờ nổi mà chạy vào phòng tìm cô ta.
“Có việc gì?”
“Chị, vì sao chị phải nói chuyện thay con tiểu tiện nhân kia?”
Mày đẹp Thẩm Như căng lại: “Tiểu Yên, chú ý thái độ của em.”
“Em đang nói chuyện của Thẩm Loan, chị đừng nói sang chuyện khác!”
Sắc mặt Thẩm Như bỗng trầm xuống: “Em có thể không để ý thân phận của mình và nói ra những lời dơ bẩn, được, nhưng đừng phun những Tam Tự Kinh đó trước mặt chị!”
“Chị…” Thẩm Yên nhất thời kinh ngạc, đôi mắt lộ ra uất ức.
Thẩm Như nhịn không được than nhẹ, giọng điệu hơi dịu xuống: “Lúc trước chị cảm thấy còn còn nhỏ, hoạt bát một chút cũng là bình thường, nhưng mà Tiểu Yên, em bây giờ đã hai mươi tuổi, thật sự nếu không thu lại tính tình, sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi lớn.”
“Chị, chị đừng tức giận, em biết sai rồi, lần sau nhất định chú ý!” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không cho là đúng.
Trong mắt Thẩm Như hiện lên thất vọng, giây lát sau lại khôi phục bình phục: “Nói chuyện cho tốt, tìm chị có chuyện gì.”
“Vì sao chị lại sắp xếp Thẩm Loan vào công ty? Nó danh không chính ngôn không thuận, có tư cách gì chứ? Chị, chị không phải thật lòng xem nó như em gái chứ?”
“Đến em còn biết nó danh không chính ngôn không thuận.”
“Vậy sao chị…”
Thẩm Như quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm đã tối sầm một mảnh u ám.
“Chị nhớ chị đã từng đã dạy em, đối phó với kẻ địch, thứ vô dụng nhất là dùng miệng lưỡi tranh cãi, thứ vô dụng tiếp theo là hành động theo cảm tính, nhưng hai thứ này em lại cố tình chiếm trọn toàn bộ.”
Thẩm Yên nhấp môi: “Thật xin lỗi……”
“Xin lỗi chị cũng vô dụng.”
“Chị” Thẩm Yên tiến đến trước mặt cô ta, chớp chớp mắt: “Chị nhất định có cách đối phó với đứa con gái riêng kia, đúng không?”
Thẩm Như vẫn giữ im lặng.
“Lúc chị không ở đây, nên không biết nó kiêu ngạo thế nào đây, không chỉ lừa gạt ông nội và ba, còn vu oan cho em, rõ ràng là do nó tự mình ngã xuống, thế mà cứ một mực chắc chắn nói em đẩy nó, sau đó nhân lúc không có người giúp việc, đẩy em từ cầu thang xuống dưới, mắt cá chân đến bây giờ vẫn sưng… Không tin chi xem đi…” Nói xong, cuốn ống quần lên trên, nơi cổ chân đúng là có một mảng bầm tím.
Sắc mặt Thẩm Như khẽ biến: “Sao em không nói sớm?”
“Nói cũng vô dụng, ba căn bản không tin em, còn anh nữa, anh ấy cũng bị tiểu tiện nhân kia mê hoặc rồi!”
“Em nói… Anh trai sao?”
“Đúng vậy! Tuần trước Thẩm Loan bị tai nạn xe hơi, anh ấy mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, còn không cho phép chúng em nhắc lại chuyện này, nghe nói, anh ấy còn tìm tài xế xe vận tải kia rồi dùng tiền giải quyết hậu quả. Chị nói đi, người như anh chúng ta thì sao có thể trở thành Lôi Phong chứ, còn không phải bị tiểu yêu tinh kia mê hoặc à?”
Thẩm Yên nói ra nỗi khổ giấu kín, lại xem nhẹ sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Như.
Thẩm Khiêm sẽ giúp Thẩm Loan sao?
Có khả năng sao?
“Được, chuyện em nói chị đã biết rồi, sau này đừng làm những chuyện lén lút không lên được mặt bàn đó nữa, chị sẽ xử lý.”
Thẩm Yên biết bản lĩnh của chị mình, không hề nói thừa nữa, lau nước mắt rồi hớn hở rời đi.
Đêm nay, Thẩm Như không ngủ.
Thẩm Khiêm ở Bắc Hải cũng trợn mắt đến bình minh, ăn loa qua bữa sáng rồi đến khách sạn, vào công ty con.
Lưu Huy bị gọi vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Thẩm?”
“Chuyện điều tra nội gián thế nào rồi?”
“Vẫn đang loại trừ.”
“Vậy sao? Ở đây tôi cũng có hai đối tượng hoài nghi có thể dùng để tham khảo.”
Đầu quả tim Lưu Huy run rẩy kịch liệt: “Cậu nói.”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, anh nói đúng sao, phó tổng Lưu?” Thẩm Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một quả bom, nổ cho hai tai Lưu Huy ù ù.
“Tổng giám đốc Thẩm, cậu… đùa cái gì vậy?” Anh ta rất phối hợp mà kéo khóe miệng, lại không biết mình cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Lưu Huy! Anh cũng thật to gan! Dám ăn cắp tài liệu mật của công ty, tiết lộ giá quy định cho tập đoàn Hằng Dịch! Một khi bên tôi khởi tố, anh cứ chờ mà ngồi tù cả đời đi!”


C53 -

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất