*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không cần đâu, đám nhãi nhép này dám đến truy sát tôi, tôi sẽ làm cho bọn chúng có đi không có về!", giọng điệu Diệp Phàm trở nên ngoan độc.
Sau khi giao phó xong, Diệp Phàm nhìn ba chiếc xe hơi cách không xa, anh giơ tay lên làm một động tác khiêu khích, tiếp tục lái xe nhanh chóng rời đi.
Đích đến: Núi Bắc Manh!
"Thú vị, thú vị lắm, người Hoa Hạ đều kiêu ngạo như vậy sao?"
Advertisement
Bên trong một chiếc xe hơi màu đen, một người đàn ông đeo mặt nạ mang giọng điệu nghiền ngẫm nói.
Trong xe lúc này chỉ còn một mình Diệp Phàm, anh không còn e ngại gì nữa, nhấn mạnh chân ga, vọt xe hướng về núi Bắc Manh, bắt đầu tiếp tục cuộc truy sát.
Đôi khi có xe cộ lưu thông trên đường đột nhiên ồn ào mắng chửi, nhưng cũng may hôm nay trời đổ mưa, xe cộ đi đến núi Bắc Manh rất ít.
Advertisement
Đến núi Bắc Manh có hai đường, một là đường lát đá tảng leo núi, đường còn lại là đường cao tốc Bàn Sơn.
Diệp Phàm lái xe vào đường cao tốc Bàn Sơn để lên núi, đỗ xe vững vàng ở trung tâm đỉnh núi.
Ba chiếc xe hơi truy đuổi anh theo sát lên theo.
Mỗi chiếc xe có ba người, tổng cộng có chín người bước xuống xe.
Chín người này đều mặc đồ đen, người cầm đầu có một vết sẹo từ mắt phải kéo dài xuống sống mũi, vết sẹo này do dao khứa trông vô cùng dử tợn.
"Bốp bốp bốp..."
Người đàn ông mặt sẹo nhìn Diệp Phàm rồi vỗ tay mấy cái, vừa đi đến vừa nói:
"Người Hoa Hạ này lá gan của mày cũng lớn lắm, vượt xa tưởng tượng của tao rồi đó, hahaha..."
"Người Long Quốc?", Diệp Phàm cau mày nói.
Mặc dù khẩu ngữ là ngôn ngữ Hoa Hạ, nhưng với người từng lăn lộn hàng trăm ngàn ngọn núi như Diệp Phàm, vừa nghe thì đã nhận ra ngay.
"Ồ, thính giác không tầm thường nha, có thể đoán ra được thân phận của tao luôn rồi?", tên mặt sẹo suy ngẫm.
"Nói đi, bọn mày tới đây có phải là vì cái này không?", Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề, anh vung tay dao Long Lân liền xuất hiện.
Nhìn thấy hình dáng đặc biệt của dao Long Lân, sắc mặt tên mặt sẹo mừng rỡ, nói: "Mày nên tự biết thân biết phận đi, nhanh giao nó cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống".
"Vậy à?", Diệp Phàm cười nhạt, xoay tròn dao Long Lân ở trong tay.
Động tác xoay tròn ngày một nhanh hơn, trên từng ngón tay anh xuất hiện một màn trong suốt mỏng làm người khác sửng sốt.
"Giao đồ ra đây, Nguyễn Phú Hùng tao sẽ tha cho mày một mạng, tao nói thì tao làm!", tên mặt sẹo nếu không vào tình thế bắt buộc vẫn không nên đánh nhau thì vẫn tốt hơn.
Dù sao ở đây cũng là ranh giới Hoa Hạ, một khi làm những bộ phận có liên quan chú ý đến, thì rắc rối không nhỏ.
"Haha, tao méo tin mày làm được gì đấy, dám bước vào Hoa Hạ vậy thì chôn ở đây luôn đi..."
Trong nháy mắt nụ cười Diệp Phàm vụt tắt, bóng dáng chợt loé lên rồi biến mất trong màn mưa, anh đã xông về phía đối phương.
"Lên!", vẻ mặt Nguyễn Phú Hùng biến sắc, trầm giọng hét.
Tám người sau lưng gã ta đưa tay mò bên hông, lấy ra từng cây dao ba lưỡi, rồi xông về phía Diệp Phàm.
"Haha, vũ khí của lính Hoa Hạ bọn mày có biết xài không?"
Diệp Phàm phá lên cười to, tốc độ lại tăng vọt, giống như là thần chết xuất hiện trước mặt một gã đàn ông.