“Chung sư huynh, Diệp Phàm đã giết đệ tử trong võ quán của em, phá hỏng cứ điểm võ quán, hắn ta phải chết!”
“Đó là điều đương nhiên, chỉ có điều tên này thân thủ bất phàm, không phải ai muốn giết là có thể giết được!”
“Điều quan trọng nhất đó là thứ mà hắn có được, thậm chí có thể làm hắn ta vượt biên giết địch, thứ này tôi nhất định phải có bằng được!”
Advertisement
Trong mắt của Chung Dật Phi bùng lên ánh lửa, dĩ nhiên điều gã ta quan tâm nhất đó chính là khối Linh Bích trong tay của Diệp Phàm.
“Điều này em biết, nhưng mà chỉ dựa vào một mình anh Chung, em có hơi lo…”
Advertisement
Đường Kỳ Tài không dám nói tiếp, gã ta đã nhờ Chung Dật Phi đến để vây giết Diệp Phàm, nhưng lại không ngờ rằng chỉ có một mình gã ta đến.
“Ha ha, tôi hiểu ý của cậu!”
Chung Dật Phi mỉm cười, Đường Kỳ Tài hoài nghi cũng không làm gã ta tức giận: “Cậu yên tâm đi, Chung Dật Phi tôi đây trước giờ làm việc không hề để lộ ra bất kì sơ hở nào, dĩ nhiên không chỉ có một mình tôi, còn có sư huynh và sư tỷ tôi nữa, hôm nay là họ hết thời gian bế quan, chúng ta cứ yên tâm chờ đi, tên Diệp Phàm đó còn có thể chạy đi đâu được chứ?”
Diệp Phàm có thể đánh sư đệ Lê Tuấn của gã ta bị thương, dĩ nhiên cũng không phải là loại ăn hại gì, vội vàng ra tay sẽ không thể nào giành được thắng lợi, có thể còn tự chuốc họa vào thân!
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Hàn Tuyết cầm túi xách lên nói với Diệp Phàm: “Đi thôi!”
Cũng đúng lúc này, Hạ Sương Nhi đứng dậy, yên lặng đứng ở một bên.
“Đi đâu?”, Diệp Phàm nghi ngờ hỏi.
“Một người bạn của em có làm đồ thủ công, không phải Sương Nhi cũng đang thêu thùa sao, em đi để giới thiệu với bên đó, bán tranh thêu ra nước ngoài, giá có thể sẽ cao gấp 10 lần”.
Tối hôm qua, bởi vì Diệp Phàm về muộn quá, lại còn giở trò ở trên giường, cho nên cô vẫn chưa nói cho anh chuyện này.
Diệp Phàm nhìn sang Hạ Sương Nhi, cô ta lập tức nở nụ cười e thẹn.
Diệp Phàm có thể nhìn ra được, cho dù bệnh của Hạ Sương Nhi đã điều trị khỏi, nhưng cũng không phù hợp với chuyện đi làm ở bên ngoài.
Tính cách cô ta quá yếu đuối và đơn thuần!
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Diệp Phàm gật đầu, lúc này Hàn Tử Di mới chạy từ trên tầng xuống, cô ấy lại ngủ nướng, còn chưa ăn sáng.
“Anh chị đi đâu vậy, em cũng muốn đi, ở nhà chán muốn chết!”
“Không đi được, hôm nay con ở nhà với mẹ, chút nữa sẽ có bạn của mẹ đến, con phải giúp mẹ tiếp khách”, Lưu Tú Cầm đứng dậy quát.
“Hứ, vì một người không quen biết mà phải vất vả đi kiếm mối làm ăn, đối xử với người nhà mà cũng như vậy thì tốt quá, công ty thì bị người ta lấy mất rồi, thế mà vẫn còn tâm trạng làm mấy việc này cơ đấy…”
Lưu Tú Cầm phẫn nộ nói, bà ta rất bất mãn với Hàn Tuyết.
“Chị, hai người mau đi đi, nếu không lỗ tai chắc sẽ nổ tung mất!”
Hàn Tử Di hét lên, tức tốc chạy ra ngoài, cả đám người rời đi, chỉ để lại một mình Lưu Tú Cầm ở phía sau tức giận dậm chân!