Ở tập đoàn Phục Hổ, Lưu Tú Cầm đỗ xe xong thì vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Diệp Tử Long, Lâm Thanh Đế cùng với Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên đều đang ở đây, chỉ có điều lại không có Diệp Hải, mà là một ông già khác, bọn họ đang yên lặng chờ Lưu Tú Cầm đến.
Đi vào văn phòng, Lưu Tú Cầm lập tức nở nụ cười, thậm chí còn tự mình đi vào rót một cốc nước uống, việc này trước kia bà ta không dám làm, lần nào đến cũng rất câu nệ.
Advertisement
Chỉ có điều, bây giờ suýt nữa đã giết được Diệp Phàm rồi, bà ta đã lập được công lớn.
Advertisement
“Thím ba, chuyện đó đã được làm đến đâu rồi, nói chi tiết một chút đi”, Hàn Tử Hiên bước tới đón, vội vàng tới hỏi thăm.
“Ha ha ha, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao…”
Lưu Tú Cầm cười một tiếng, sau đó giọng nói thay đổi, bà ta nhìn về phía hai người Diệp Tử Long và Lâm Thanh Đế: “Chuyện này có thể thành công, hoàn toàn là nhờ vào mưu kế của cậu Diệp và Thanh Đế, cũng như thuộc hạ ưu tú của hai người, thiếu một trong hai yếu tố đó đều không được”.
“Có thể đoán được Diệp Phàm sẽ cứu Hàn Tuyết, đúng là liệu sự như thần!”
Lưu Tú Cầm đầu tiên là nói mấy lời nịnh nọt, thậm chí còn không gọi cậu Lâm nữa mà to gan gọi thẳng tên Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế không phản đối, ngược lại cười ha ha, còn Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên lại liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy được vẻ mỉa mai ở sâu trong mắt đối phương.
Lưu Tú Cầm thật sự là quá độc ác, vì để trở thành mẹ vợ của cậu chủ nhà họ Lâm ở thủ đô mà có thể lấy con gái mình ra làm mồi nhử, lợi dụng tình yêu Diệp Phàm dành cho Hàn Tuyết để ra tay sát hại anh như vậy.
“Thím ba, thím có chắc là Diệp Phàm đã bị đâm trúng rồi không? Có chụp được tấm ảnh nào để chứng minh không?”, Hàn Bách Hào hơi không yên tâm hỏi.
Lưu Tú Cầm sầm mặt lại, ngẩng lên quát to: “Hàn Bách Hào, cậu không có tư cách để chất vấn thím! Coi như muốn chất vấn thím thì cũng chỉ có cậu Diệp và Thanh Đế có tư cách mà thôi. Vả lại, Lưu Tú Cầm này làm việc, rất đáng tin cậy. Nếu cậu không tin thì có thể đi hỏi cái tên sát thủ đã bị cắt mất tay xem!”
“Ha ha, đương nhiên là phải tin tưởng rồi, dì làm việc vô cùng đáng tin cậy. Tôi đã nhận được tin con dao găm có kịch độc kia đã đâm vào chí ít là ba xen-ti-mét rồi, ha ha…”
Lâm Thanh Đế lấy điện thoại di động ra, bên trên hiển thị một tin nhắn vừa được gửi tới.
“Hừ, Hàn Bách Hào, nghe thấy Thanh Đế nói gì chưa? Sau này cậu hãy kính trọng tôi một chút đi, tôi làm việc đáng tin hơn cậu nhiều!”
Lưu Tú Cầm vô cùng ngạo nghễ, trong lòng Hàn Bách Hào lại cảm thấy tức giận, mình cùng lắm cũng chỉ mới hỏi một câu mà thôi.
Vậy mà Lưu Tú Cầm lại dám khiêu khích và châm chọc mình như vậy, đúng là không biết điều. Chỉ có điều gã ta cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Gã ta chỉ vội vàng nói: “Thím ba, tôi sai rồi, thím ba làm việc luôn rất chắc chắn, lấy được mạng Diệp Phàm dễ như giết một con chó!”
Lưu Tú Cầm lâng lâng: “Cũng bình thường, chỉ là một đứa con rơi mà thôi”.
“Đấu với Lưu Tú Cầm tôi, nó còn kém xa lắm!”
Hàn Bách Hào liên tục cười lạnh, giới hạn cuối cùng của Lưu Tú Cầm này còn thấp hơn cả gã ta. Thứ gã muốn cùng lắm cũng chỉ là mạng sống của bà cụ Hàn, nhưng nếu bảo gã dùng mạng sống của bố mình làm mồi nhử, hắn tuyệt đối không thể làm được.