*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Phàm khinh bỉ không thôi, anh biết ngay là có kẻ sai sử mà, không ngờ lại là Đường Kỳ Tài, chỉ có điều thủ đoạn này lởm quá.
Trong chiếc xe Mercedes bên ngoài, Đường Kỳ Tài siết chặt nắm đấm, gã ta đấm vào chiếc ghế bằng da thật, tạo thành một lỗ thủng.
"Mẹ kiếp, thật sự rất muốn làm thịt hắn!", Đường Kỳ Tài phẫn nộ gầm lên, gã ta đã gắn máy nghe lén vào người Trịnh Tuấn Triết rồi.
Vốn còn muốn nghe thấy những câu nói vừa tức giận lại vừa bất lực của Diệp Phàm, ai ngờ Diệp Phàm lại sử dụng vũ lực.
"Kỳ Tài, đợi thêm một chút nữa, sư huynh Đỗ Trạch sắp xuất quan rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ lấy mạng hắn!", sắc mặt của Chung Dật Phi rất âm trầm.
"Đúng thế, tôi nhất định phải lột da hắn, còn cả thằng khốn Âu Dương Ngọc Quân nữa!", Lâm Vân nghiến răng ken két, Âu Dương Ngọc Quân đánh vai của ả sưng lên, đau những mấy ngày liền.
Trong phòng tiếp khách, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên: "Hiện tại đi chuẩn bị để lên sân khấu ngay, nếu không, tao cho chúng mày biết thủ đoạn của tao!"
"Đừng mơ, có bản lĩnh thì mày đánh đi, bọn tao không lên sân khấu thì mày sẽ tổn thất lớn, cậu chủ Đường Kỳ Tài sẽ tới báo thù cho bọn tao!"
Từ Diệc Huyên gào lên, là một nữ minh tinh đang nổi, cô ta vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, đã bao giờ phải chịu sự ấm ức như thế này.
"Diệp Phàm, tao muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt mày..."
Người đại diện đang bị giẫm dưới chân quát lên một cách chật vật.
Cơn đau trên người khiến hắn muốn ngất xỉu. Diệp Phàm nghe vậy, bèn giơ chân lên đá thẳng vào gáy hắn, trên mặt không có một biểu cảm gì.
Người đại diện ngoẹo đầu ngất xỉu, nhưng lại khiến Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Cả hai cùng chỉ vào Diệp Phàm, sợ hãi nói: "Mày... Mày giết người, giết người..."
Hàn Tuyết và Vu Hân Tuệ cũng sững sờ, Diệp Phàm đâu cần thiết phải giết người.
"Yên tâm, chỉ là ngất xỉu mà thôi, tao là công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao lại làm chuyện phạm pháp như thế được!"
Diệp Phàm cười khẽ. Anh lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, nói là muốn biết tin tức về Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên, là kiểu tin tức đủ để phong sát bọn họ.
Diệp Phàm lại sử dụng lực lượng Ám Long của Hoa Hạ, có quyền thì tội gì không dùng cơ chứ, hết thời hạn là muốn dùng cũng chẳng được, dù sao giữa anh và Ám Long Hoa Hạ có mối quan hệ hợp tác mà.
Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên cười lạnh, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt trào phúng, bọn họ chắc mẩm là Diệp Phàm chẳng dám động tới mình.
Nhưng một phút sau, điện thoại của Diệp Phàm nhận được một loạt ảnh, kèm theo mấy video.
Ấn vào video, trong đó vọng ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt, có giọng của Trịnh Tuấn Triết, có cả giọng của Từ Diệc Huyên.
Âm thanh quen thuộc ấy khiến bọn họ kinh hoảng, Diệp Phàm cười cợt: "Chậc chậc, không ngờ siêu sao lại là như thế này".
"Mà siêu sao Trịnh này, mày ăn mặn quá đấy".
"Không biết nếu đăng những video này