Chương 57: Đào Viên lĩnh, Nhã Sơn tiên sinh thiết Hồng Môn Yến
"Ừm."
Coi như Linh Nguyệt tiên tử không nói gì, chính Hứa Thái Bình cũng muốn đích thân thử một chút thần lực của chiếc nhẫn kia.
Lập tức, hắn bắt đầu dựa theo cách dùng mà thần hồn vừa mới cảm ứng được của chiếc nhẫn, đem chân nguyên của mình rót vào trong giới chỉ, đồng thời, hướng lên trời dựng thẳng một ngón tay.
Đầu ngón tay của hắn thẳng tắp chỉ lên đỉnh đầu, nơi có một đoàn đám mây đang cố gắng che khuất mặt trăng.
"Oanh! . . ."
Sau một khắc, Hứa Thái Bình chỉ tâm niệm vừa động, đầu ngón tay lập tức quang hoa lấp lóe, một đạo lưỡi đao gió xoắn ốc ngưng tụ mà thành từ tinh thuần cương khí, tựa như một cây trường mâu, phá không mà ra, thẳng tắp hướng phía đoàn kia đám mây cao trăm trượng giữa không trung xông lên.
"Ầm!"
Một lát sau, một đoàn thanh âm rung động rất nhỏ từ không trung truyền đến.
Đi theo Hứa Thái Bình cùng Linh Nguyệt tiên tử liền nhìn thấy, đoàn mây đen nguyên bản đang ngăn trở mặt trăng, trực tiếp bị một chỉ này của Hứa Thái Bình xuyên thủng.
Xuyên thấu qua lỗ thủng trên tầng mây kia, hai người vừa vặn có thể trông thấy vầng trăng sáng trên không trung.
"Một kích này, chỉ sợ đầu kia Hỏa Vân Mãng cũng không tiếp nổi a?"
Linh Nguyệt tiên tử thấy thế, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Một chỉ là phá giáp chi lực, vậy hai chỉ này hẳn là năng lực lấy một địch nhiều, Thái Bình ngươi nhanh thử một chút hai chỉ đi."
Nàng mang theo vài phần tò mò thúc giục Hứa Thái Bình.
"Được."
Hứa Thái Bình đồng dạng hết sức tò mò, gật đầu đáp ứng.
"Ây. . ."
Bất quá, ngay tại lúc Hứa Thái Bình duỗi ra hai ngón tay, chuẩn bị y theo thao tác chi pháp mà thần hồn cảm ứng được để đánh ra động tác búng tay, hắn bỗng nhiên cảm giác phần bụng một trận quặn đau dữ dội.
"Chân khí giống như bị tiêu hao hết rồi."
Hắn dùng thần hồn cảm ứng một chút, lúc này mới phát hiện ra rằng, chân khí trong đan điền đã sớm bị tiêu hao sạch sẽ khi vừa mới phóng thích một chỉ lực lượng.
"Linh Nguyệt tỷ tỷ, xem ra điểm linh lực này của ta, nhiều nhất có thể phóng xuất ra một lần công sát chi lực của Thương Loan Giới."
Hứa Thái Bình có chút đáng tiếc thở dài một tiếng.
"Không cần nhụt chí, chính là chỉ có thể dùng một lần, cũng không cần phải e ngại đại bộ phận yêu thú trong núi này. Nếu có thể luyện chế thêm mấy viên Tụ Khí Đan, chắc là còn có thể dùng thêm được mấy lần. Hơn nữa chiếu theo tình hình trước mắt mà xem, tu vi bây giờ của ngươi còn chưa thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của một chỉ, nói không chừng đợi đến khi ngươi đột phá Vọng U cảnh về sau, lực lượng của một chỉ này sẽ càng mạnh hơn nữa."
Linh Nguyệt tiên tử cười lắc đầu, an ủi.
Nàng đối với lực sát thương của Thương Loan Giới này hết sức hài lòng.
"Ta cũng cảm thấy là như thế này."
Ánh mắt Hứa Thái Bình tràn đầy chờ mong.
"Cái hồ lô sắt này ngươi cũng cất kỹ đi, Địa Quả nhị trọng biến ba con hồ lô đều có tác dụng riêng của chúng nó, thanh hồ lô tự thành một vùng thiên địa, hỏa hồ lô coi như không có Long Đảm Thạch cũng có thể nuôi đan dược, còn cái hồ lô sắt này thì có thể nuôi quân lưỡi đao, chính là binh khí bình thường đặt ở bên trong nuôi tới một hai năm, phẩm chất cũng sẽ tăng lên mấy thành, chớ đừng nói chi là linh binh như phi kiếm."
Linh Nguyệt tiên tử giảng giải cho Hứa Thái Bình về công dụng của ba con hồ lô này.
Hứa Thái Bình không ngờ rằng bản thân ba con hồ lô này thế mà cũng đều là bảo vật, lúc này liền đem hỏa hồ lô cùng hồ lô sắt bỏ vào trong thanh hồ lô.
"Vậy sau này ta chẳng lẽ có thể làm chuyện làm ăn buôn bán binh khí rồi?"
Hứa Thái Bình bỗng nhiên nảy ra ý tưởng đột phát, liền hướng Linh Nguyệt tiên tử hỏi.
"Trước mắt thì, cái hồ lô sắt này của ngươi nhiều nhất có thể nuôi một kiện binh khí, phải dựa vào ngươi dùng chân nguyên để ôn dưỡng thì nó mới có thể dần dần tăng lên năng lực, mới có thể nuôi được càng nhiều binh khí, cho nên muốn dùng cái hồ lô này để làm chuyện làm ăn buôn bán binh khí thì còn quá sớm."
Linh Nguyệt tiên tử cũng không hề phủ định toàn bộ đề nghị của Hứa Thái Bình, dù sao chuyện tu hành, càng về sau thì càng cần nhiều thiên tài địa bảo, tài phú trên người tự nhiên càng nhiều càng tốt.
"Ừm, ta rõ ràng rồi, vậy tạm thời ta cũng chỉ có thể dùng nó để nuôi Thương Loan Giới thôi."
Hứa Thái Bình cũng không vì vậy mà nhụt chí, ngược lại càng thêm kiên định quyết tâm tăng cao tu vi.
"Đúng rồi, Linh Nguyệt tỷ tỷ, ngày mai ta muốn đi Đào Viên lĩnh."
Cất kỹ hồ lô xong, Hứa Thái Bình ngẩng đầu lên, biểu lộ hết sức nghiêm túc nhìn về phía Linh Nguyệt tiên tử.
"Đi đi."
Lần này Linh Nguyệt tiên tử đáp ứng rất sảng khoái.
Dưới cái nhìn của nàng, mặc kệ đối phương đến cùng muốn làm cái gì, đối với Hứa Thái Bình mà nói đều là một lần rèn luyện không tệ.
Đến nỗi có thể gặp nguy hiểm hay không, theo Linh Nguyệt tiên tử, có Thương Loan Giới kia rồi, nếu không đụng tới tu sĩ cảnh giới từ Vọng U cảnh trở lên, thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mà tu sĩ từ Vọng U cảnh trở lên, bọn họ làm gì có thời gian rảnh rỗi đến đối phó một tên tiểu tán tu ngoại môn chứ?
"Hơn nữa nếu thực sự không ứng phó được, còn có tỷ tỷ ta đây mà."
Linh Nguyệt tiên tử ở trong lòng tự lẩm bẩm.
Sau khi Địa Quả nhị trọng biến, thần hồn của nàng đã có thể thông qua phụ thân người khác để phát huy một phần lực lượng vốn có của nàng.
Đương nhiên, Hứa Thái Bình cũng không hề biết những điều này, mà nàng cũng không muốn Hứa Thái Bình biết.
. . .
Hôm sau.
Đào Viên lĩnh.
Nơi này phong cảnh mặc dù không tệ, nhưng hung thú độc vật trong núi lại thực sự là quá nhiều, Hứa Thái Bình đi săn đều là đi vòng qua, cho nên đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này.
Khi Hứa Thái Bình đi vào một mảnh rừng đào, hắn liếc mắt liền thấy một tiểu viện nằm giữa rừng đào.
Viện này không lớn, cũng không khác gì Thanh Trúc cư của hắn là mấy, bất quá tường vây hay là gạch ngói đều rất mới, có thể thấy là một tòa sân mới xây.
"Nếu Thái Bình tiểu hữu đã đến, sao không vào viện gặp mặt nói chuyện?"
Hứa Thái Bình vốn định trước tiên quan sát bốn phía rồi mới đi vào, không ngờ chân trước vừa tới, chân sau đã bị người trong nội viện phát hiện.
"Vậy vãn bối xin mạn phép quấy rầy."
Hắn cũng không hề do dự, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái xuống mặt đất, lập tức thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống trước cửa tiểu viện.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa tiểu viện viết ba chữ lớn – "Lưu tạm trú".
Hứa Thái Bình nhàn nhạt liếc nhìn tấm biển kia, lập tức lẩm bẩm trong lòng: "Hôm nay ngươi là ai cũng lưu ta không được."
"Kẹt kẹt. . ."
Đúng lúc này, cửa tiểu viện được mở ra.
Mở cửa là hai thiếu nữ có bộ dáng xinh xắn.
"Hứa công tử, mời."
"Chủ nhân nhà ta đã chờ công tử trong phòng từ lâu."
Hai thiếu nữ cười nói, tự nhiên mời Hứa Thái Bình vào trong nội viện.
Hứa Thái Bình khẽ gật đầu, trực tiếp cất bước đi vào trong nội viện, chỉ có một bàn tay rút vào trong tay áo, đã nắm chặt một tấm Kim Chung Phù.
Từ Hổ yêu có được phù lục, trên tay hắn vẫn còn lại mấy tấm.
"Thái Bình tiểu hữu đại giá quang lâm, Nguyên mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội."
Khi sắp đi vào nhà chính của tiểu viện, một nam tử trung niên mặc nho sinh phục, cười rạng rỡ từ trong nhà đi ra đón, làm ra tư thế mời Hứa Thái Bình vào phòng.
Hứa Thái Bình dừng bước, không có ý định tiếp tục đi lên phía trước.
"Không biết cao tính đại danh của tiền bối là gì?"
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nam tử kia, ngữ khí bình tĩnh hỏi.
"Tại hạ họ Giản, tên Nguyên, tự Nhã Sơn, mọi người trong Vân Lâu hội đều thích gọi ta là Nhã Sơn tiên sinh."
Nam tử trung niên vuốt chòm râu, mỉm cười đáp.
"Ta thấy Nhã Sơn tiên sinh ngài cũng là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao vô duyên vô cớ bắt đi con khỉ của ta?"
Hứa Thái Bình trực tiếp hỏi thẳng.
"Ha ha ha."
Nhã Sơn tiên sinh nghe vậy, cười lớn một tiếng, sau đó liên tục khoát tay giải thích:
"Thái Bình tiểu hữu hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là thấy con khỉ của ngươi rất đáng yêu, mà nó lại đặc biệt thích linh quả trong vườn ta, nên chỉ muốn dẫn nó đi du ngoạn vài ngày thôi."
Một phen lời nói vô căn cứ, lại được người này nói một cách đường hoàng.
"Vậy ta đã tới rồi, mời Nhã Sơn tiên sinh trả lại con khỉ kia cho ta đi."
Hứa Thái Bình cũng không hề nổi giận vì người này ăn nói bừa bãi, mà chỉ lẳng lặng nhìn Nhã Sơn tiên sinh, đưa ra một bàn tay.