"Số 01000. Tề Minh, Luyện Khí tầng năm, thông qua bia đá linh lực kiểm tra đo lường."
Trưởng lão tạp dịch hai má gầy gò hít sâu một hơi, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn còn chưa tan hết mà hắn đã hướng về tất cả mọi người đang có mặt ở đây hô to.
Khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có mọi người đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn chằm chằm Tề Minh.
"Tề Minh."
Trưởng lão tạp dịch hai má gầy gò trịnh trọng giao khảo hạch lệnh đến tận tay Tề Minh, và nói: "Từ giờ trở đi ngươi phải chịu khó cố gắng, đừng để có lỗi với tư chất của mình."
"Vâng"
Tề Minh nhận lấy khảo hạch lệnh, gật gật đầu lần nữa rồi đi xuống.
"Lão đại, vừa rồi ngươi thật ngầu."
Chu Tiểu Nhàn hò hét.
"Đúng đó, đúng đó!"
Đám người Hồ Cương gật gật đầu, xúm lại quanh Tề Minh,"Lão đại, tất cả chúng ta đều kinh ngạc vì ngươi đó, ai mà ngờ được tu vi của lão đại đã là Luyện Khí tầng năm rồi cơ chứ."
"Đúng là trâu đến độ không còn từ nào để tả luôn."
"Tề... Tề sư huynh..."
Lúc này.
Lệ Phi Vân vẻ mặt căng thẳng, trong mắt còn có vẻ sợ hãi, đi đến trước mặt Tề Minh, khom lưng trước Tề Minh, và nói: "Ta... ta... sai rồi, là ta có mắt như mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết tu vi Tề sư huynh đã đến Luyện Khí tầng năm rồi, còn nói năng ngông cuồng, nói khoác không biết ngượng mồm với huynh."
"Xin Tề sư huynh thứ lỗi."
Lệ Phi Vân liên tục cúi đầu hành lễ.
"Chúng ta đã bảo rồi, ngươi mà cũng dám so sánh với lão đại của chúng ta? Đúng là tự rước lấy nhục, không biết trời cao đất rộng, giờ thì tin rồi chứ."
Trương Thanh nói.
"Lão đại của chúng ta mà ra tay, một tay là có thể hạ gục ngươi." Hà Bình bảo.
"Phải phải phải." Lệ Phi Vân gật đầu lia lịa,"Các vị nói rất đúng, Tề sư huynh chính là hùng ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời, mà ta chỉ là một chú chim sẻ nhỏ chập chững tập bay trong cánh rừng nhỏ, sao có thể so sánh được với Tề sư huynh."
"Coi như ngươi biết điều."
Đám người Hồ Cương có hơi cáo mượn oai hùm rồi.
"Cút đi."
Tề Minh thản nhiên nói.
"Tuân lệnh."
Lệ Phi Vân hành lễ, sau đó ở trước mắt bao người, hắn thật sự làm theo lời Tề Minh mà lăn ra khỏi quảng trường, khiến mọi người bật cười.
"Ha ha ha..."
"Mọi người nhìn hắn kìa, đúng là mất hết cả thể diện."
"Như chó ấy."
"Chó cũng không bằng ấy chứ."
"Cười chết mất."
Mọi người không ngừng cười nhạo.
"Tên Lệ Phi Vân này..."
Tề Minh lại hơi nheo mắt lại,"Ta lại thấy hắn cầm được buông được. Người xưa có câu, Hàn Tín chịu nhục chui háng, ngày sau trở thành binh tiên."
"Lời của hắn..."
"Tề sư huynh."
Kiều Ngọc Tiên nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tề Minh, nụ cười mê người trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo khiến người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, phảng phất như nụ cười của nàng trời sinh đã dễ tạo thiện cảm với người khác.
"Ừ."
Tề Minh thản nhiên nói.
"Tề sư huynh có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng năm, chắc hẳn ba năm nay ngươi đã vô cùng cố gắng, vất vả thì mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay."
Kiều Ngọc Tiên dịu dàng nói: "Sư muội ngưỡng mộ sư huynh từ tận đáy lòng."
"Không đâu."
Tề Minh nhún nhún vai, song hắn lại nói: "Kiều sư muội nói quá rồi, thực ra chính bản thân ta cũng không biết tại sao lại như vậy, mỗi ngày ta chỉ tuần tự từng bước tu luyện Thanh Vân Luyện Khí quyết, sau đó tu vi cứ thế tăng lên thôi."
"Có khổ tí nào đâu."
"Nhưng mỗi ngày thấy mọi người cố gắng tu luyện như vậy, mà ta lại... , ài... , đôi khi ta thật sự rất hâm mộ mọi người, ta cũng rất muốn làm một người bình thường như mọi người, nếm trải một chút cái khổ trong tu luyện.
"Tề... Tề sư huynh..."
Đôi môi đỏ mọng của Kiều Ngọc Tiên khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng đều cùng chiếc lưỡi hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp đẽ hơi trợn lên, hoàn toàn sững sờ trước những lời của Tề Minh.
Đáng ghét!
Nhìn hắn đắc ý kìa!
"Tề sư huynh đúng là thiên phú dị bẩm."
Kiều Ngọc Tiên cũng không biết nên tiếp lời kiểu gì nữa rồi.
"Có lẽ vậy."
Tề Minh ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chống lưng,"Thực ra, ta lại thích một cuộc sống như bao người bình thường hơn, ta cũng muốn trải qua đủ loại đắng cay ngọt bùi như bao người bình thường, chỉ có như vậy, cuộc sống mới thực sự trọn vẹn."
"Ta..."
Kiều Ngọc Tiên cạn lời luôn rồi.
Mà sau đó.
Trưởng lão tạp dịch công bố danh sách tất cả đệ tử tạp dịch thông qua kiểm tra bia đá linh lực trong viện tạp dịch chữ Đinh, số lượng cũng không nhiều, tính cả Tề Minh cũng chỉ có 98 người.
Xác suất thông qua chưa tới một phần mười.
"98 người các ngươi, đã thông qua kiểm tra bia đá linh lực, nhận được khảo hạch lệnh, thực ra cũng đã được coi là đệ tử ngoại môn rồi."
Trưởng lão tạp dịch nói: "Tiếp theo, các ngươi chỉ cần đến Viện ngoại môn đăng ký báo danh, ghi tên vào danh sách, là có thể nhập ngoại môn."
"Chẳng qua..."
Vị trưởng lão tạp dịch dừng lại một lát, rồi sau đó nói: "Mọi người cũng có thể chọn tiếp tục tham gia ngoại môn khảo hạch tiếp theo."
"Đầu tiên."
"Chúng ta sẽ chọn ra 10 đệ tử tạp dịch mạnh nhất từ bốn viện tạp dịch trong Thanh Vân Phong, sau đó lại để 10 người đó đấu với các đệ tử tạp dịch từ mười một Phong khác."
"Nếu các ngươi có thể đạt được thành tích tốt, phô bày được hết thiên phú của mình, biết đâu sẽ được trưởng lão các tông môn coi trọng rồi nhận làm đệ tử."
"Vậy thì thân phận của các ngươi sẽ một bước lên mây luôn đấy."
"Vả lại."
"Khảo hạch ngoại môn tiếp theo còn có đủ loại phần thưởng, muốn tham gia thì hãy trực tiếp báo danh, không muốn tham gia thì chiều nay, ta sẽ dẫn các ngươi đến viện ngoại môn báo danh."
Thế là.
98 đệ tử tạp dịch đều báo danh.
Buổi chiều.
Trong viện tạp dịch chữ Đinh diễn ra một trận so tài, chọn ra 10 đệ tử tạp dịch từ trong số 98 đệ tử đã qua màn kiểm tra, sau đó để họ đấu với ba viện tạp dịch Giáp Ất Bính.
"Số 01000 Tề Minh đấu với số 0746 Dương Vĩ."
Trưởng lão tạp dịch hô.
"Ta nhận thua."
Dương Vĩ còn chưa vào sân, vừa nghe thấy đối thủ của mình là Tề Minh, hắn đã vô cùng quyết đoán nhận thua, trận đầu Tề Minh cứ thế không chiến mà thắng.
"Tề Minh thắng."
Trưởng lão tạp dịch cũng sững sờ.
"Được."
Tề Minh thờ ơ nhún vai.
Sau đó.
Chỉ cần là Tề Minh ra sân, những đệ tử tạp dịch phải đấu với Tề Minh đều bỏ cuộc đầu hàng.