Phản Phái: Ai Nói Là Ta Tới Từ Hôn?

Chương 20: Nam thiên nhất trụ, chính đạo mẫu mực

Chương 20: Nam thiên nhất trụ, chính đạo mẫu mực
"Lý Quan Hải!"
Ba chữ này, Lý Thiên nghiến chặt răng mà thốt ra.
Lý Quan Hải nhướng mày.
Trong lòng thầm nghĩ, xem ra biểu ca đối với mình oán niệm thật sự là khắc cốt ghi tâm.
Dù cho bị ma khí xâm nhập tâm trí, hắn vẫn không quên mối hận này.
Bất quá, cũng khó trách.
Đối với Lý Thiên mà nói, ta và hắn chẳng những có mối thù giết cha giết mẹ, diệt tộc, mà còn có hận đoạt người yêu.
Thù mới hận cũ dồn vào một chỗ, thật có thể nói là thù sâu như biển, ngày đêm khôn nguôi.
Lý Quan Hải giả bộ như vừa mới nhận ra hắn, kinh ngạc nói: "Biểu ca? Sao ngươi lại ở đây?"
Lời vừa dứt, một đám trưởng lão Băng Thiền cung đang canh giữ bên ngoài điện giật mình kinh hãi.
"Hắn là biểu ca của Quan Hải thiếu chủ?"
"Chẳng lẽ là Lý Thiên, kẻ trời sinh phế mạch, không thể tu luyện?"
"Chắc chắn là hắn rồi, nghe đồn mấy ngày trước hắn đột nhiên bộc lộ tu vi phi thường, đánh bại mấy tên thiên kiêu Vân Vệ ti, hóa ra là mượn sức mạnh ma đạo."
Bọn họ thấp giọng bàn tán, nhưng lại rất biết giữ chừng mực.
Trong lời nói không hề nhắc đến việc nên xử trí Lý Thiên như thế nào.
Dù sao hắn là biểu ca của Quan Hải thiếu chủ, nhỡ đâu chọc giận Quan Hải thì khó lường.
Cho nên các trưởng lão đều quyết định án binh bất động, để hai huynh đệ nhà họ tự quyết định.
Lúc này, Lục Ngữ Lâm vội vàng nhắc nhở: "Quan Hải thiếu chủ, hắn là ma tu, hắn đã bị ma tính chiếm lấy lý trí."
Thật ra, điểm này vốn không cần nàng phải nhắc nhở, những người ở đây đều là bậc tài trí, ai mà chẳng nhìn ra?
Nhưng dụng ý của Lục Ngữ Lâm khi nói ra lời này, thật ra là muốn nhắc nhở Lý Quan Hải.
Rằng Lý Thiên tuy là biểu ca của ngươi, nhưng hắn là ma tu, tuyệt đối đừng vì tình riêng mà bỏ bê công việc.
"Ta giết ngươi!"
Lý Thiên đột nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, hóa thành một đoàn hắc khí biến mất không tăm tích.
Khoảnh khắc sau, hắn như quỷ mị xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Lục Ngữ Lâm, ma khí ngập trời hội tụ trong lòng bàn tay, mang theo thế nghiêng trời lệch đất giáng xuống.
Một chưởng này uy thế kinh người, Lục Ngữ Lâm khó mà chống đỡ.
Các trưởng lão ngoài điện kinh hãi, muốn ra tay cứu viện, nhưng đã không kịp.
Chứng kiến ma khí hung hãn khổng lồ sắp giáng xuống thân thể mềm mại mỏng manh của Lục Ngữ Lâm.
Đúng lúc này, không gian giữa Lục Ngữ Lâm và luồng ma khí kia đột nhiên vặn vẹo.
Một cỗ pháp tắc chi lực không thể diễn tả bao phủ mà ra.
Ma khí đang ập xuống lập tức tan biến vô ảnh vô tung, như thể chưa từng tồn tại.
Lục Ngữ Lâm kinh ngạc ngước nhìn người đang đứng chắn trước mặt, một thân huyền y, nam tử trẻ tuổi tựa như Thần Đế, ánh mắt tràn đầy vẻ mê ly.
Trong thời khắc nguy nan, chính hắn đã không chút do dự đứng ra bảo vệ nàng, một mình gánh chịu nguy hiểm.
Trái tim Lục Ngữ Lâm như chìm vào hồ nước sâu thẳm, đẩy không ra, tránh không khỏi.
"Biểu ca, tuy ngươi ta là biểu huynh đệ, nhưng ngươi đã lầm đường lạc lối, đọa vào ma đạo. Ta dù không đành lòng, nhưng vì thiên hạ chúng sinh, vì sự an bình của thượng giới, ta chỉ có thể đại nghĩa diệt thân,"
Lý Quan Hải cất tiếng, giọng lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa nỗi xót xa.
Lời hắn nói nghe dạt dào tình cảm, chân thành tha thiết, khiến người ta cảm thấy tình cảm giữa hắn và Lý Thiên vô cùng sâu nặng.
Ai nấy đều cho rằng Lý Quan Hải đang cố nén bi thương, mới đưa ra quyết định này.
Một đám trưởng lão Băng Thiền cung đồng loạt nảy sinh lòng kính nể.
Quan Hải thiếu chủ thấu hiểu đại nghĩa, đứng trước lẽ phải trái, tuyệt đối không vì tình riêng mà bỏ bê công việc.
Tấm lòng và khí độ như vậy, xứng đáng là nam thiên nhất trụ, chính đạo mẫu mực.
Lúc này, Lý Thiên đã hoàn toàn bị ma tính khống chế, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Lý Quan Hải, con ngươi như muốn rách toạc ra khỏi hốc mắt.
Hắn hú lên quái dị, toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng chưa từng có.
Da thịt hắn phủ một lớp hắc quang quỷ dị, mảnh áo bào rách nát trên người phấp phới bay, uy thế vô cùng lớn.
Ma khí tràn ngập cung điện, ngưng tụ thành hàng ngàn chuôi ma kiếm huy hoàng.
Mũi kiếm chĩa thẳng về phía Lý Quan Hải, khóa chặt hắn.
"Giết!"
Theo tiếng quát lớn của Lý Thiên, ma kiếm bay lượn như mưa như gió chém xuống, như thể có thể xé toạc Thái Hư, chém nát nhật nguyệt tinh thần.
"Xin lỗi, biểu ca."
Giọng Lý Quan Hải hờ hững vang lên, một tiếng long ngâm chấn động Cửu Thiên.
Một đầu kim long hư ảnh hiện lên, trên đó phù văn đan xen, vảy vàng óng dày đặc, khí thế đáng sợ như thể có thể nghiền nát cả vũ trụ.
Kim long rung mình lao ra, nơi nó đi qua, hư không sụp đổ, thần thạch ngọc trụ nứt toác thành từng mảnh, hóa thành bột mịn.
Phốc!
Vô số ma kiếm vỡ nát, Lý Thiên không có chút sức chống cự nào, bay ngược ra ngoài, đâm thủng đỉnh điện, cùng kim long hư ảnh biến mất vào không trung.
Đại điện im ắng hồi lâu, sau đó vang lên những tiếng nuốt nước bọt liên tiếp.
Các trưởng lão sắc mặt khác nhau, ánh mắt nhìn Lý Quan Hải càng thêm phần kính sợ.
Chỉ một chưởng đã đánh cho một ma tu tan thành tro bụi, chênh lệch giữa cả hai thật sự quá lớn.
Hơn nữa, uy thế của chưởng vừa rồi đã vượt qua cả Huyền Soái cảnh.
Nhưng rõ ràng Lý Quan Hải chỉ có tu vi Huyền Soái hậu kỳ, vậy hắn đã làm thế nào?
Lời giải thích duy nhất, có lẽ là do hắn căn cơ vững chắc, ngày qua ngày cường hóa bản thân, nên mới có thể phát huy ra sức mạnh vượt xa cảnh giới của mình.
Đây chính là thiên kiêu sừng sững trên đỉnh thượng giới sao?
Chỉ mới hai mươi tuổi đã đột phá đến Huyền Soái hậu kỳ, thậm chí còn có thể phát huy ra chiến lực khủng bố vượt cả Huyền Soái.
Thiên phú như vậy, thật sự kinh hãi thế tục.
Quả không hổ danh là thiếu chủ Vân Vệ ti.
Lúc này, Lý Quan Hải thu liễm lại thiên uy rực rỡ quanh thân.
Hắn nhìn lên lỗ thủng lớn trên trần điện, thở dài.
Trong mắt người khác, hắn vừa làm một việc mà hắn không muốn làm, nhưng lại không thể không làm.
Đúng lúc này, một tòa cung điện khác đột nhiên bừng sáng, đạo âm lan tỏa khắp ba ngàn dặm, vô cùng to lớn và trang nghiêm.
Các trưởng lão lộ vẻ vui mừng, vô cùng kích động.
"Là cung chủ, cung chủ thành công rồi!"
"Ha ha ha, quá tốt rồi, Băng Thiền cung ta sẽ không đi đến diệt vong."
"Thật là trời phù hộ Băng Thiền cung ta."
Bọn họ vội cáo lui, hóa thành những đạo thần hồng lao lên không trung, muốn đến chúc mừng.
Lục Ngữ Lâm chạy ra khỏi đại điện, nhìn tòa cung điện tỏa ra thần quang, không kìm được vành mắt đỏ hoe, vui mừng đến phát khóc.
Lời cảm ơn này, không chỉ là cảm tạ ân cứu mạng vừa rồi, mà còn là cảm tạ ân cứu sư.
Nàng nhìn sang Lý Quan Hải, nghẹn ngào nói: "Cám ơn ngươi."
Lý Quan Hải cười lắc đầu: "Đi với sư tôn của ngươi đi."
"Ừm."
Lục Ngữ Lâm lau đi nước mắt, hóa thành lưu quang rời đi.
Trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Lý Quan Hải.
Nụ cười ôn nhuận như ngọc trên mặt hắn biến mất, cất giọng bình thản: "Vứt ra đi."
Khoảnh khắc sau, không gian dao động.
Một người toàn thân đẫm máu từ trong hư không rơi ra, nằm sấp trên mặt đất như chó chết, hơi thở thoi thóp, mạng sống chỉ còn treo trên sợi tóc.
Sau đó, Lệ Ngưng Sương hiện thân, cung kính đứng sau lưng Lý Quan Hải.
Còn kẻ nằm sấp trên mặt đất, chính là Lý Thiên.
Vừa rồi, một chưởng của Lý Quan Hải đẩy hắn ra khỏi cung điện, thực chất là để che mắt mọi người, để Lệ Ngưng Sương bí mật cất Lý Thiên vào túi càn khôn.
Hắn không thể chết dễ dàng như vậy, nếu không thì thật đáng tiếc.
Lý Quan Hải bước đến bên cạnh Lý Thiên, nhìn xuống hắn bằng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ.
Ngươi không có lỗi, lỗi là ở việc ngươi được trời xanh chiếu cố, nhất định phải đứng ở vị trí đối địch với ta.
Nghĩ đoạn, con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn dần chuyển sang màu đỏ thẫm.
Màu đỏ thẫm mênh mông lan tràn, như hai vòng xoáy đỏ, tỏa ra cảm giác quỷ dị khiến người ta kinh hãi.
Hai vệt thần quang từ song đồng của Lý Thiên bị rút ra, hút vào vòng xoáy đỏ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất