Phản Phái: Bắt Đầu Bắt Tận Tay Kẻ Trộm Nữ Chính

Chương 29: Cố Ngôn tàn nhẫn ra tay, giọt nến!

Chương 29: Cố Ngôn tàn nhẫn ra tay, giọt nến!
Ánh mắt Thiên Đông dừng lại ở một chỗ.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen, ngồi vắt chéo chân tại khu ghế khách quý, những ngón tay thon dài khẽ lướt trên miệng ly rượu.
Nửa khuôn mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ của hắn sở hữu ngũ quan không tì vết, toát lên vẻ ôn hòa và khí chất tao nhã.
Ánh đèn chập chờn chiếu lên gò má hắn, khiến đôi mắt thâm thúy ẩn dưới mặt nạ của hắn khẽ sáng lên, lại toát ra một vẻ thần bí khó tả cùng sức hút nam tính chết người.
Anh ta đang trong tư thế ngồi.
Nhưng với đôi chân dài miên man, Thiên Đông nhìn ra hắn có ít nhất 1m8 trở lên!
Hoàn hảo!
Người đàn ông có vẻ ngoài hoàn hảo!
Anh tuấn không chút nào làm ra vẻ, lại không mất đi vẻ nam tính, và điều quan trọng nhất chính là cái cảm giác thần bí này.
Quả thực đúng là đã chạm đến trái tim Thiên Đông.
Thiên Đông trong vô thức, khẽ liếm đôi môi đỏ mọng quyến rũ của mình, đây hoàn toàn không phải nàng nghĩ, mà là động tác theo bản năng.
Nhưng nàng lại hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt.
Nàng mặc dù đến đây để giải tỏa.
Nhưng Thiên Đông vẫn giữ được lý trí.
Nàng đã làm rất nhiều chuyện điên rồ, nhưng duy chỉ chưa từng cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm vào mình, dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng không.
Nàng có ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của riêng mình, đồng thời... nàng thực sự chướng mắt cái loài sinh vật gọi là đàn ông này!
Cho dù có một ngày nàng thích một người đàn ông, thì người đó nhất định phải không gì sánh được cường đại, ít nhất phải hơn cô ta về sự hiếu thắng, và phải khiến cô ta phải nể phục!
Ở bất kỳ phương diện nào cũng phải khiến cô ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng...
Thiên Đông càng cố tình lờ đi.
Người đàn ông kia lại càng xuất hiện nhiều lần trong tâm trí cô, cô lại càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hay là...
Nhìn thêm một cái nữa?
Chỉ một cái liếc mắt, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ cho phép anh ta đẹp trai, mà không cho phép mình nhìn à?
Đâu có lý lẽ đó, phải không? Mình đang băn khoăn chuyện gì vậy chứ? Có cần thiết không?
Thiên Đông trực tiếp mượn cớ say rượu, làm như vô tình quay đầu lại, lần nữa hướng về phía khu ghế khách quý mà nhìn.
Lần này nàng thực sự chỉ định liếc nhìn lần cuối.
Nhưng rồi điều cô không ngờ tới lại xảy ra.
Lần này.
Người đàn ông cũng quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng còn cong lên một nụ cười ưu nhã, ôn hòa, khiến người ta cảm thấy như gió xuân vờn mặt.
Còn hướng về phía Thiên Đông khẽ nâng ly rượu vang trên tay.
"Hắn phát hiện ta đang nhìn hắn, sau đó muốn mời ta uống một chén?"
Tim Thiên Đông đập nhanh một nhịp khó tả, cô đánh giá ánh mắt và nụ cười của người đàn ông.
Anh tuấn, nho nhã, không chút nào làm ra vẻ.
Không có bất kỳ tà tâm, rất sạch sẽ, cực kỳ tự nhiên.
Có thể... hay là cứ từ chối thôi! Chẳng có lý do gì phải làm vậy.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, vì vậy liền mỉm cười lắc đầu.
Cô đến đây chỉ đơn thuần là để uống rượu, một mình cô uống cũng chẳng khác gì.
Nhưng nàng lại phát hiện, người đàn ông vẫn ở chỗ cũ nhẹ nhàng lắc chiếc ly rượu vang, và lại hướng về phía cô ra hiệu một lần nữa.
Thiên Đông vô thức cúi đầu nhìn lại, cô giật mình trong lòng.
Cũng không biết là bởi vì đang giao tiếp với người đàn ông, hay vì cô đã uống quá nhiều, hơi chếnh choáng.
Chiếc ly rượu trong tay phải của cô không được cầm chắc, mà là khẽ nghiêng, rượu trong ly không ngừng lay động ở miệng chén, bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ ra.
Cô bất động thanh sắc nâng ly rượu lên, giữ cho chắc.
Thiên Đông lần nữa nhìn về phía ghế khách quý.
Người đàn ông không nhìn cô nữa, mà là tiếp tục tự rót tự uống, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn là đang nhắc cô cầm ly rượu cho chắc.
Hơn nữa là muốn mời cô uống rượu?
Thiên Đông có chút sửng sốt.
Nói thật, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp phải loại tình huống như thế này.
Ở những nơi như hộp đêm này, không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn cùng nàng uống một chén.
Thậm chí có nam nhân vì lấy lòng nàng, mạnh tay chi cả ngàn vàng, thậm chí bắt cả hộp đêm phải phối hợp với anh ta.
Thiên Đông đối với người như thế luôn luôn hờ hững, nếu thấy quá đáng, cô liền trực tiếp ra tay giáo huấn đối phương một trận, hoặc gọi bảo tiêu tới dạy cho đối phương một bài học.
Nhưng người đàn ông này...
Thiên Đông khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười tuyệt mỹ, cầm ly rượu đứng lên, chủ động bước lên lầu hai.
Có ý tứ!
...
"Ngươi đến tột cùng là thực sự không quan tâm, hay là một kẻ từng trải tình trường đã thân kinh bách chiến?"
Cố Ngôn nhìn Thiên Đông đang ngồi đối diện mình.
Người phụ nữ đang cười, đôi mắt đẹp như hút hồn người, mang theo ý cười lấp lánh đang nhìn thẳng vào anh.
"Nhưng cô vẫn tự mình bước lên đây, cái này có trọng yếu không?" Cố Ngôn khẽ hỏi lại.
"Cũng phải thôi."
Thiên Đông không nhịn được cười một tiếng, nâng ly rượu trong tay lên, "Uống một cái?"
Keng!
Hai ly rượu chạm vào nhau một tiếng "Keng!", rồi nhanh chóng tách ra.
Thiên Đông đối với người đàn ông trước mặt này sinh ra có chút hứng thú.
Nàng nghĩ từng bước chinh phục người đàn ông này, moi móc mọi thông tin của anh ta, khiến anh ta phải thổ lộ những suy nghĩ thật sự trong lòng.
Nếu như có thể thành công, Thiên Đông sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Vậy nên, sự tò mò này cũng chỉ giới hạn trong quán bar này, và chỉ kéo dài trong vòng một giờ đồng hồ tại đây.
Chờ nàng từ nơi này đi ra, tham gia hội nghị Thiên Đỉnh,
họ sẽ là người của hai thế giới.
Nhưng mà.
Đang lúc Thiên Đông chuẩn bị nói vài lời khách sáo, trong hộp đêm lại vang lên một bản nhạc vũ sôi động!
Thật quen thuộc làm sao!
Đây chính là bản nhạc cô yêu thích nhất khi đi hộp đêm!
"Xuống đó vui một chút không? Chúng ta cùng nhau."
Thiên Đông muốn đi sàn nhảy, nhưng nàng cũng không quên Cố Ngôn, chủ động mời.
Nàng có tự tin, vừa chơi, vừa có thể từ Cố Ngôn trong miệng, đạt được bất cứ điều gì cô muốn biết.
"Cô trước, tôi uống xong rồi xuống sau."
Cố Ngôn ra hiệu bằng chiếc ly rượu vang trên tay mình một chút, cười nhạt một tiếng.
Thiên Đông không nói chuyện, mà là sải bước đôi chân dài, đi xuống lầu.
Vóc người của nàng tốt, mặc dù đã tuổi gần 30, nhưng thời gian vẫn chưa để lại bất kỳ dấu vết nào trên cơ thể cô.
Vóc dáng cao ráo, đầy đặn, chỗ cần thon thì thon, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, làn da thì trắng mịn màng như thiếu nữ mười tám.
Không như vẻ ngây thơ của Diệp Lưu Ly hay sự hàm súc của Tô Thanh Nguyệt.
Nàng càng giống như là một đóa hoa hồng, một đóa hồng có vẻ ngoài đầy gai, nhưng thực chất lại là nụ hoa chớm nở.
Cố Ngôn vẫy tay gọi một phục vụ viên, cho hắn một ít tiền, và dặn dò anh ta một việc.
Hắn biết Thiên Đông đi lên cùng mình uống rượu, không phải là bởi vì quan tâm đến mình, mà là bởi vì nàng nghĩ trêu chọc mình.
Thiên Đông đã gặp quá nhiều người, và trải qua quá nhiều chuyện, muốn dùng chiêu đối phó mấy cô gái nhỏ để đối phó cô ta, chẳng những sẽ không có tác dụng, mà cô ta còn sẽ phối hợp anh diễn kịch, rồi âm thầm trêu chọc lại anh.
Thật sự không có chút sơ hở nào.
Nhưng Thiên Đông không biết là.
Cố Ngôn đã sớm nhắm vào cô ta và lên kế hoạch hoàn hảo cho mọi thứ.
...
Mấy phút sau.
Cố Ngôn đi vào sàn nhảy, tìm thấy Thiên Đông.
Âm nhạc cuồng nhiệt đinh tai nhức óc, Thiên Đông cũng đang nhún nhảy theo điệu nhạc, quên hết mọi sự đời.
Nhìn thấy Cố Ngôn tới.
Nàng lúc này mới dừng lại, cười tủm tỉm nói với Cố Ngôn: "Ngươi sẽ nhảy sao? Có cần hay không chị dạy em nhé?"
Lúc này, một phục vụ viên vừa lúc bưng một chiếc khay, đi ngang qua Thiên Đông.
Trong khay có hoa quả, rượu vang đỏ, cùng mấy cây nến đỏ dùng để tô điểm thêm không khí.
Cố Ngôn không trả lời Thiên Đông vấn đề này, mà là trước mặt cô, "vô tình" quay người lại, va vào người phục vụ viên!
Phục vụ viên mất thăng bằng, chiếc khay tuột khỏi tay anh ta.
Thiên Đông trong vô thức đã định né tránh.
Nhưng trong đó một cây nến, lại "vô tình" hất ra một giọt sáp nến, bay thẳng về phía Thiên Đông.
Cố Ngôn thấy thế, khẽ mỉm cười khó hiểu.
Đây chính là chiêu trò của hắn, cũng là sự tàn nhẫn của hắn.
Được chuẩn bị đặc biệt dành cho Thiên Đông.
Giọt nến!!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất