Phản Phái: Bắt Đầu Bắt Tận Tay Kẻ Trộm Nữ Chính

Chương 40: Nếu nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều, thì hãy mang nàng nhìn hết thế gian phồn hoa

Chương 40: Nếu nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều, thì hãy mang nàng nhìn hết thế gian phồn hoa
Một đoạn lại một đoạn hồi ức nổi lên trong lòng.
Thanh Sơn viện mồ côi chính là nơi Diệp Lưu Ly sinh trưởng từ nhỏ, là nơi nàng đã sống gắn bó ước chừng mười lăm năm!
Cũng chính là ở nơi này, nàng mới chỉ quen biết Diệp Thiên ca ca, sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng từ đó có thêm một mối bận tâm, đó chính là tình thân.
Diệp Lưu Ly vì mối tình thân này mà đã trả giá quá nhiều...
Nhưng nàng xưa nay chưa từng hối hận, ít nhất hiện tại không hối hận.
Chỉ là Cố công tử. . . Đưa mình tới nơi này làm gì?
"Xuống xe đi!"
Cố Ngôn không nói thêm lời nào, mở cửa xe rồi bước xuống.
Diệp Lưu Ly thì mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng, bước theo Cố Ngôn, cùng anh đi vào Thanh Sơn viện mồ côi.
Vừa mới bước vào cổng lớn.
Một ông lão tóc mai hoa râm, chống gậy chống, cười ha hả tiến đến trước mặt Cố Ngôn.
Ông ta bỏ cây gậy chống xuống, mỉm cười thiện ý với Cố Ngôn, cung kính nói: "Cố công tử, ngài có thể tới Thanh Sơn viện mồ côi, thật là vinh hạnh cho hàn xá này."
"Vị này là. . ."
Vừa nói, ông ta vừa bắt đầu quan sát Diệp Lưu Ly, trên nét mặt hiện lên một nét hồi ức, sau đó kinh ngạc nói: "Diệp Lưu Ly? Ngươi là Tiểu Diệp?"
"Trương viện trưởng, ngươi tốt."
Tâm trạng Diệp Lưu Ly hình như có chút phức tạp, nàng theo phép lịch sự chào hỏi ông lão.
"Không ngờ Tiểu Diệp bây giờ lại có thể đi theo bên cạnh Cố công tử." Trương viện trưởng thán phục nói, rồi lắc đầu tự giễu.
Ông ta không nói thêm điều gì, chỉ thành thật đi trước dẫn đường.
Cố Ngôn và Diệp Lưu Ly bước theo sau.
Dọc theo con đường này, những đứa trẻ mồ côi từ ba tuổi đến hai mươi tuổi đều đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Cố Ngôn và Diệp Lưu Ly, không dám thở mạnh.
Thậm chí có rất nhiều đứa trẻ khi thấy Diệp Lưu Ly đi theo bên cạnh lại chính là Cố Ngôn thì chẳng màng đến điều gì, co chân bỏ chạy, sợ bị phát hiện.
Diệp Lưu Ly cũng nhìn thấy không ít người quen.
Trước kia, những đứa trẻ hống hách từng bắt nạt nàng khi còn bé, bỏ côn trùng vào thức ăn của nàng, hắt nước bùn lên người nàng, hiện tại khi nhìn về phía nàng thì ánh mắt cũng đầy vẻ sợ hãi.
Ngay cả Viện trưởng Trương, người vốn dĩ cao cao tại thượng trong mắt mình, từng liều mình bảo vệ mình khi những đứa trẻ khác bắt nạt, giờ đây cũng thành thật đi trước dẫn đường cho mình.
Vui vẻ không?
Không, Diệp Lưu Ly cũng không vui vẻ.
Bởi vì nàng biết, tất cả những điều này đều là nhờ Cố công tử!
Với mình thì không có bất kỳ mối quan hệ gì.
Chỉ là khi trở lại chốn cũ, Diệp Lưu Ly vẫn không khỏi nhớ lại Diệp Thiên, cậu bé năm xưa đã bảo vệ mình, không để mình bị những người khác động vào.
Có nhớ Diệp Thiên, nhưng nỗi nhớ lại không mãnh liệt như nàng tưởng.
Ngược lại, vì nhớ tới Diệp Thiên.
Diệp Lưu Ly liền nghĩ tới những chuyện đã xảy ra hôm nay, vô thức bước nhanh hơn, theo sát bên cạnh Cố Ngôn, một tấc cũng không rời.
Mười phút sau.
Trương viện trưởng đưa hai người tới sân sau ký túc xá nữ sinh.
Đây là một sân tập nhỏ, đường chạy, dụng cụ thể thao đều mới tinh, trông có vẻ như mới được sửa sang lại gần đây.
"Chỉ tới đây thôi."
Cố Ngôn gật đầu với Trương viện trưởng.
"Tốt, vậy hai vị cứ trò chuyện, có chuyện gì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào." Trương viện trưởng cũng cung kính cười, lập tức rời đi.
Cố Ngôn nhìn quanh, "Còn nhớ rõ đây là nơi nào không?"
"Nhớ rõ, khi ta ở viện mồ côi, rất thích một mình đến đây ngắm trăng." Trong đôi mắt đẹp của Diệp Lưu Ly hiện lên một nét hồi ức.
"Vậy ngươi còn nhớ hay không, tám năm trước vào ngày này, ngươi đã chôn cái gì dưới gốc cây này?"
Cố Ngôn ôn hòa cười, sau đó cầm lấy cái xẻng ở góc tường, tiến về phía cây liễu bên cạnh sân tập.
Diệp Lưu Ly nghe vậy, sửng sốt khoảng một phút, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Ngôn.
Anh ấy đưa mình đến đây, hóa ra là vì điều này. . .
Nhất thời, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả, lập tức chạy vội tới, có chút quật cường giằng lấy chiếc xẻng trong tay Cố Ngôn, "Cố công tử, ngươi không thể làm chuyện như vậy."
Cố Ngôn cũng không ngăn cản Diệp Lưu Ly, nhìn nàng dốc sức đào đất, đào sâu xuống.
Chỉ chốc lát sau.
Dưới gốc cây liễu liền lộ ra một cái hố lớn, Diệp Lưu Ly cúi người xuống, đưa tay vào trong đất bùn lục lọi một hồi lâu, sau đó lấy ra một cái chai thủy tinh đựng nước có ga!
Bên trong ngoài bùn đất ra, còn có một tờ giấy đã ngả vàng.
Diệp Lưu Ly đổ bùn đất và tờ giấy ra ngoài.
Cố Ngôn nhặt tờ giấy lên, mở ra xem.
Chữ viết trên đó vô cùng xinh đẹp, nhưng do thời gian quá lâu, chữ viết đã phai nhạt đi một chút.
Nhưng vẫn chưa đến mức không nhìn rõ.
Đây là một "Danh sách nguyện vọng."
Phía dưới liệt kê đủ mười nguyện vọng, ví dụ như muốn ăn mứt quả đến mức no căng, muốn đi gắp thú bông, muốn ngồi vòng quay khổng lồ không có ai ngồi.
Những nguyện vọng này có cái thậm chí rất ngây thơ.
Nhưng đó là ước mơ về một tương lai tươi đẹp của một cô gái dưới trời sao.
Không sai.
Danh sách nguyện vọng này là của Diệp Lưu Ly.
Tám năm trước vào ngày này, là sinh nhật 11 tuổi của Diệp Lưu Ly.
Nhưng nàng không có bạn bè, không có đồng bạn, cũng không nói cho Diệp Thiên ca ca, mà một mình chạy tới sân sau ký túc xá, dùng một tờ giấy và một cây bút, viết xuống mười điều mình muốn làm nhất trong tương lai.
Đêm đó, thiếu nữ ngước nhìn tinh không, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Nàng giấu nguyện vọng đi, đồng thời thề với chính mình sớm hay muộn gì cũng sẽ rời khỏi viện mồ côi, đi làm, đi kiếm tiền, và vào đúng sinh nhật năm ấy, một mình đi hoàn thành những nguyện vọng này.
Nhưng khi nàng vài năm sau rời khỏi viện mồ côi thì mọi thứ đều đã thay đổi.
Một món đồ cổ đã khiến nàng ba năm lang bạt kỳ hồ, đói rét, khổ sở!
Năm nay là năm thứ tư nàng rời khỏi viện mồ côi, cũng là sinh nhật mười chín tuổi của Diệp Lưu Ly.
Nàng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, lần nữa mình trở về đây lấy danh sách nguyện vọng ra, không phải một mình lẻ loi, cũng không phải cùng Diệp Thiên, mà là cùng với Cố công tử!
"Ta cũng không biết ngươi thích gì, mượn danh sách này làm quà nhé!"
Cố Ngôn ôn hòa cười nói với Diệp Lưu Ly, "Những điều này đều là ngươi thích, đúng không?"
Diệp Lưu Ly nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong giây lát có chút ngây dại, mũi cay xè.
Trong lòng dường như lúc này có điều gì đó đọng lại, chiếm một phần nào đó.
"Đi thôi, để chúng ta đi hoàn thành nó."
"Một buổi chiều, chắc đủ chứ?"
Cố Ngôn vừa nói.
Vừa kéo tay Diệp Lưu Ly!
Bàn tay thiếu nữ lạnh lẽo, giống như một khối ngọc thô chưa gọt giũa hoàn mỹ.
Trong chớp nhoáng này, có thể rõ ràng cảm nhận được sự cứng nhắc của nàng, nhưng nàng cũng không giãy dụa, mà là chậm rãi buông lỏng xuống.
Gương mặt Diệp Lưu Ly đỏ bừng, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Cố Ngôn thì thần sắc bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, kéo nàng đi ra khỏi viện mồ côi.
Sau đó. . .
Lên xe, xuất phát!
. . .
Cố Ngôn dựa theo những điều ước trong danh sách, kéo Diệp Lưu Ly từng bước đi tìm, đi làm.
Thiếu nữ ngay từ đầu còn rụt rè, e ngại, nhưng dưới sự dẫn đường của Cố Ngôn, nàng rất nhanh liền nhập cuộc.
Thậm chí. . .
Biểu hiện sau khi nhập cuộc còn vượt ngoài dự liệu của Cố Ngôn!
Mua mứt quả, ngoài phần của mình, nàng còn phải mua thêm một phần cho Cố Ngôn, rồi bám lấy Cố Ngôn, bắt anh ta cùng ăn với mình.
Đi xem phim, nàng cũng sẽ vì những đoạn phim cảm động mà xúc động, cứ thế tựa vào vai Cố Ngôn mà khóc thút thít, sau đó đỏ mặt, hoảng hốt lấy khăn giấy lau vội "dấu vết" mình để lại trên vai Cố Ngôn.
Đi ăn Mì Thịt Bò, nàng sẽ gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình cho Cố Ngôn, đến khi anh ta bất đắc dĩ lườm nàng thì thiếu nữ mới chịu thôi, rồi cười thật tươi.
Nàng xấu hổ, nhưng khi dòng người đông đúc, nàng vẫn sẽ thận trọng dùng ngón tay, móc lấy ngón tay Cố Ngôn, theo sát bên cạnh anh ta.
Nàng hiểu chuyện, không đi hoàn thành một số nguyện vọng đặc biệt, ví dụ như "nhảy múa ba-lê", "mặc thật nhiều váy nhỏ", bởi vì nàng không muốn để Cố Ngôn cùng mình làm những chuyện phiền toái này, nhưng miệng lại nói rằng mình đã trưởng thành, không còn hứng thú với những thứ này.
Cố Ngôn mang theo thiếu nữ, không ngừng dạo chơi giữa thành phố phồn hoa Ma Đô này.
Khi ở bên Diệp Lưu Ly, lúc nào cũng có cảm giác về một sức sống thanh xuân dồi dào, nhưng cũng không khiến người ta phiền chán, trái lại đặc biệt thư thái, thoải mái.
Ý tưởng của Cố Ngôn rất đơn giản.
Nếu nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều, thì hãy mang nàng nhìn hết thế gian phồn hoa. . .
Một buổi chiều, chợt lóe lên.
Thời gian đã tới chạng vạng.
Cố Ngôn mang theo Diệp Lưu Ly, đi tới Công viên Tây Khu Ma Đô, nơi đây có vòng quay khổng lồ đầu tiên của Cửu Long Quốc.
"Kế hoạch hôm nay của chúng ta, chỉ còn lại điều này thôi."
Cố Ngôn cầm danh sách nguyện vọng, nghiêng đầu nhìn Diệp Lưu Ly đang ăn kẹo đường, không nhịn được cười một tiếng, "Thế nào đây? Có mệt hay không?"
Diệp Lưu Ly nghe Cố Ngôn gọi nàng, ngẩng đầu lên, rời khỏi cây kẹo đường.
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ dính đầy sợi kẹo, trên gương mặt tươi cười vẫn còn ửng đỏ chưa phai.
Nàng nhìn Cố Ngôn, đôi mắt trong veo như thu thủy long lanh, xinh đẹp làm say lòng người.
"Cố công tử, chắc là ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng."
Nàng nói, lại nhìn một chút vòng quay khổng lồ, nhìn một chút Cố Ngôn, dịu dàng nghiêm túc nói rằng: "Cố công tử, ta không muốn ngồi vòng quay khổng lồ đâu, ta về nhà nấu cơm cho ngươi có được hay không? Hôm nay ta rất rất vui vẻ."
"Cố công tử, cám ơn ngươi."
"Chúng ta. . . hay là trở về đi thôi."
Cố Ngôn nghe Diệp Lưu Ly nói vậy, cũng nhìn về phía vòng quay khổng lồ, nhất thời hiểu ra tại sao.
Phía dưới vòng quay khổng lồ, lúc này đầy rẫy camera, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, khí chất trầm ổn, khuôn mặt cương nghị đang chỉ huy xung quanh điều gì đó.
Dưới sự phân phó của hắn.
Các loại nhân viên đoàn làm phim đều trật tự.
Một nam một nữ cũng mặc trang phục đặc trưng, đứng dưới vòng quay khổng lồ, trong tay còn cầm kịch bản đang đối thoại theo kịch bản.
Phía trên vòng quay khổng lồ không có bất kỳ ai, quầy vé cũng đóng cửa, trước cửa dựng một tấm bảng.
"Vòng quay khổng lồ hôm nay phục vụ mục đích thương mại, tạm thời đóng cửa."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất