Chương 49: Tô Thanh Ca chờ đợi! Lâm Hiên, mau về nhà. Ta nhớ ngươi lắm!
Ngày kế tiếp, Kim Ô cao chiếu rọi khắp nơi.
"Thanh Ca, (^_^) buổi sáng tốt lành nha."
Diện bộ trang phục thể thao thoải mái dễ chịu, Lâm Hiên tay bưng một bó Tử La Lan, tiến vào khuê phòng quen thuộc của thiếu nữ.
Hắn trước tiên theo lệ đem Tử La Lan đặt ở đầu giường.
Tiếp theo ngồi xuống trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thanh Ca.
【 Đinh! Túc chủ cùng Tô Thanh Ca "Lòng bàn tay" chạm nhau, ban thưởng 1 điểm tích lũy/7 giây. 】
Hả? Vẫn là bảy giây?
Quả nhiên càng về sau, độ thiện cảm càng khó gia tăng a.
Lâm Hiên lẩm bẩm một mình trong lòng.
Dù sao chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, cho nên cũng không cảm thấy thất vọng cho lắm. . . .
Mười phút sau, Lâm Hiên đứng dậy cáo biệt.
"Được rồi! Thanh Ca, ta phải đi trước đây."
"Hôm nay là ngày ta cùng tên cha ghẻ kia, chính thức ký tên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."
"Cho nên ta phải nhanh chóng đến địa điểm ký hợp đồng đã hẹn ở khách sạn, gia gia ngươi còn đang đợi ta ở dưới lầu nữa!"
Nói xong, Lâm Hiên chuẩn bị quay người rời đi.
Mà lúc này, trong lồng giam ý thức tăm tối. . . .
Nghe được động tĩnh Lâm Hiên sắp rời đi, Tô Thanh Ca liều mạng khống chế ngón chân út bên phải.
Nàng có một loại trực giác mãnh liệt.
Hình như nàng thật sự. . . khôi phục được một chút quyền khống chế thân thể.
【Lâm Hiên, chờ một chút đã ~~~】
【Trước giúp ta xem bắp chân một chút, xem ta có nhúc nhích được không?!】
【Bây giờ ta thật sự rất muốn biết đó!】
【Nhanh xem chân ta, rồi nói cho ta biết. . . Ngón chân có động đậy không! Nhanh! Xem! Chân!!!】
. . . .
Tô Thanh Ca kêu gào trong lòng.
Nàng thật muốn biết đây là ảo giác của mình.
Hay là Lâm Hiên xoa bóp xoa bóp, thật sự có hiệu quả?
Không biết có phải do cầu nguyện linh nghiệm hay không.
Tô Thanh Ca cảm giác được tiếng bước chân quen thuộc, rõ ràng đã đến cửa phòng, lại đột ngột dừng lại. . . .
【Cuối cùng cũng sắp bị phát hiện sao?】
【Nếu như biết ta có ý thức, đồng thời bắt đầu có thể khống chế thân thể. . . .】
【Lâm Hiên và gia gia, Khả Hân, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui vẻ. (〃 ▽ 〃)】
. . . .
Tựa như đã nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của mọi người.
Tâm trạng Tô Thanh Ca vui vẻ hơn không ít.
Bỗng nhiên nàng lại điều động toàn bộ sức lực ở chân, khống chế tri giác trên ngón chân út.
Giờ phút này.
Ngón chân út trắng nõn như ngọc.
Giống như kỹ nữ thời xưa vẫy gọi khách làng chơi, chậm rãi uốn éo đường cong.
"Đến đây nào, Lâm đại quan nhân!"
Ngay khi ngón chân út rung động không ngừng, cho rằng mình đã thành công giúp chủ nhân câu dẫn được Lâm đại quan nhân. . . .
Xoạt ——
Một vệt sáng trắng bao trùm, nó tối sầm mặt mày, mù tịt.
"Suýt nữa quên, mấy ngày nay hơi chuyển lạnh."
"Phải đắp chăn kín cho em mới được, nếu không cảm lạnh thì không tốt. . ."
Lâm Hiên dùng chăn che kín cô gái, chỉ chừa lại một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Lúc này mới hài lòng phủi tay, huýt sáo một khúc ca dao không tên, nhanh chân rời đi. . . .
"Ta phơi khô trầm mặc, hối hận rất xúc động ~~"
Răng rắc!
Theo tiếng cửa khép lại, căn phòng lại trở về tĩnh lặng như tờ.
Chỉ còn lại cô gái trên giường bệnh âm thầm oán trách. . . .
【Đồ đáng ghét Lâm Hiên, (╬◣д◢) anh thật muốn chọc tức em chết sao?!】
【A a a, sao lại không nhìn thấy chứ.】
【Chẳng lẽ con trai đều bất cẩn như vậy sao?!】
【Với lại anh trùm kín em thế này làm gì? |_ )】
【Khiến em thấy hơi nóng rồi đây, anh bảo em phải làm sao. . . . .】
. . . .
Thấy cơ hội tốt lại một lần nữa vụt qua.
Tô Thanh Ca trong lòng, hung hăng chê bai Lâm Hiên một trận.
Nhưng thời gian trôi đi, nàng đột nhiên trở nên im lặng.
【Thật tối. . . Thật yên tĩnh. . . . .】
【Quả nhiên em. . . vẫn không quen được với cảnh tượng này. . .】
Mấy ngày nay, Lâm Hiên gần như dính chặt bên giường Tô Thanh Ca, cùng nàng trò chuyện giải khuây.
Dù cho tất cả lời hắn nói, từ đầu đến cuối không nhận được hồi đáp, anh vẫn cần mẫn không ngừng, độc thoại một mình.
Chỉ là Lâm Hiên không biết rằng. . . .
Thật ra mỗi một câu anh nói, Tô Thanh Ca đều âm thầm đáp lại trong lòng.
Mặc dù hành động này có chút buồn cười. . .
Mặc dù Tô Thanh Ca tự biết. . .
Lâm Hiên không thể nghe thấy những lời đáp lại trong lòng cô.
Nhưng nàng vẫn cố gắng dùng cách của mình, trân trọng sự nỗ lực của Lâm Hiên.
Và chính kiểu đối thoại thầm lặng này, đã khiến Tô Thanh Ca dần quên đi những cảm xúc trước đây không lâu. . .
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực cuồng loạn.
Bây giờ, chàng trai trẻ luôn bên cạnh bên giường rời đi.
Tô Thanh Ca cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã từng. . .
Nỗi sợ hãi bị bóng tối tĩnh mịch chi phối. . . .
Cũng may.
Bây giờ Tô Thanh Ca có hy vọng chống đỡ, và có cả sự ấm áp bao bọc trong lòng bàn tay.
Nàng không còn cô đơn một mình.
【Lâm Hiên, về sớm một chút nhé.】
【Em nhớ anh lắm.】
. . . . Thủy văn chuyên dụng đường phân cách. . . .
"Tiểu Hạo, con yên tâm. Chiều nay con sẽ được thả."
"Chờ bố mẹ ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sẽ đến đón con ra ngay."
Ma Đô, cục cảnh sát.
Trong phòng tiếp kiến.
Vợ chồng Lâm Kiến Quân đang qua tấm kính trong suốt, đau lòng nhìn đứa con trai đối diện.
"Ô ô ô. . . ."
"Bố mẹ, nhanh đưa con ra ngoài đi! Con sợ lắm ở đây!"
Lâm Hạo hai mắt vô thần, cả người trông tiều tụy.
Khi thấy bố mẹ, cuối cùng cậu không kìm được nỗi sợ hãi và ấm ức trong lòng, nước mắt tuôn rơi.
Ba ngày này, cậu sống trong lo lắng sợ hãi.
Ban đầu, cậu bị giam chung phòng giam với mười gã xăm trổ đầy mình, thuộc thành phần bất hảo trong xã hội. . .
Lâm Hạo vốn không quan tâm, chỉ muốn sống qua ba ngày là xong, nhắm mắt cho qua.
Không ngờ đám đại hán kia lại thấy cậu da trắng nõn, dáng vẻ thư sinh yếu đuối rất hợp khẩu vị?!
Ngày đầu tiên vào, đã bắt cậu cùng nhặt xà phòng.
Còn chuẩn bị cùng nhau xông vào, cưỡng ép thực hiện "Đại hán đầy mình" với cậu.
May mà Lâm Hạo để ý, trong tình thế cấp bách móc ra bàn chải đánh răng giấu kín, liều mạng vung loạn.
Nhờ vậy cậu mới cầm cự được đến khi đám cảnh sát chậm trễ đến, đưa Lâm Hạo giam riêng ở phòng khác, nếu không bây giờ. . .
Có lẽ cúc hoa đã khó giữ được?!
Nhớ lại những trải nghiệm kinh hoàng mấy ngày qua, Lâm Hạo sợ đến toàn thân run rẩy, không kìm được nấc nghẹn.
Cậu muốn về nhà.
Vẻ thảm hại này khiến Bạch Nguyệt Lan đau lòng đến tan nát.
Bởi vì cái gọi là mẹ con đồng lòng.
Nhất thời bà không kiềm được, nước mắt rơi lã chã.
Mẹ con đối mặt qua cửa kính, cả hai đều đầm đìa nước mắt.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, chiều bố sẽ đến đón con."
"Ngoan, đừng khóc. Có bố ở đây, bố sẽ bảo vệ hai mẹ con."
Một bên, Lâm Kiến Quân thấy cảnh này, trong lòng cũng không dễ chịu, vội vàng an ủi nhẹ nhàng.
Dù Lâm Hạo có bí mật gì. . .
Cậu vẫn luôn là đứa con trai út mà ông yêu chiều nhất.
Hơn nữa ông đã trở mặt với Lâm Hiên, tương lai dưỡng lão còn phải dựa vào Lâm Hạo.
Cho nên ông sẽ không để ý đến "ly gián" của Lâm Hiên, mà xa lánh Lâm Hạo. . .
Mười phút sau.
Dưới sự đảm bảo liên tục của vợ chồng Lâm Kiến Quân.
Lâm Hạo mắt đỏ hoe cẩn thận bước đi.
Cuối cùng được hai cảnh sát áp giải rời khỏi phòng tiếp kiến. . .
Khi bóng lưng đứa con trai bảo bối khuất dạng, Bạch Nguyệt Lan không kìm được ôm lấy Lâm Kiến Quân, nước mắt tuôn trào.
"Ông xã ~~~ Ông nói xem, sao số Tiểu Hạo lại khổ thế này. . (nức nở). . . . ."
"Được rồi, không sao đâu! Đừng khóc, ngoan nào!"
Lâm Kiến Quân ôm người vợ bé nhỏ vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Một lát sau.
Dưới sự nỗ lực kiểu "liếm chó" của ông, Bạch Nguyệt Lan cuối cùng cũng vui vẻ hơn nhiều, mím môi cười.
Lúc này, bà vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
"Chết rồi, ông xã. Chúng ta trễ rồi!"
Thấy thời gian hẹn đã trễ nửa tiếng, Bạch Nguyệt Lan không khỏi che miệng kinh hãi.
"Không sao, vương giả luôn xuất hiện cuối cùng."
"Hơn nữa, bắt bọn chúng đợi thì sao? Vừa hay dằn mặt bọn chúng."
Lâm Kiến Quân liếc nhìn đồng hồ, tỏ vẻ không hề để ý.
Dưới sự nũng nịu dỗ dành của Bạch Nguyệt Lan.
Ông ta mới chịu không vội vàng ra khỏi cục cảnh sát.
Cửa chính.
Đỗ một chiếc xe van mới cóng được thuê, xung quanh có mấy người đàn ông Âu phục giày da, đang mong ngóng chờ đợi điều gì. . .
Họ đều là người của bộ phận pháp vụ tập đoàn Lâm thị, phụ trách công việc giao tiếp hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Thấy bóng dáng vợ chồng Lâm Kiến Quân xuất hiện, mấy người cùng cúi đầu 90 độ hô lớn:
"Chủ tịch tốt!"
"Phu nhân chủ tịch tốt!"
Âm thanh lớn đến mức khiến người đi đường dừng chân xem.
"Ừm. Lên xe đi!"
Điều này thỏa mãn lòng hư vinh của hai vợ chồng.
Lâm Kiến Quân càng ra vẻ khoát tay, ra hiệu mọi người đỡ mình lên xe.
Thế là mấy người làm công dưới sự áp bức của tư bản.
Chỉ có thể một người mở cửa xe.
Hai người đỡ Lâm Kiến Quân lên xe.
Ba người còn lại. . .
Thì đeo kính gọng đen, cảnh giác giang hai tay ra, vây quanh vợ chồng Lâm Kiến Quân, sợ có nguy hiểm.
Hành động khoa trương hơn cả nguyên thủ quốc gia này, lập tức bị đám người qua đường chế giễu.
"Má ơi! Thằng ngốc này là ai vậy? Làm màu cái gì?"
"Ha ha ha. . . . Mở xe van mà làm màu, muốn giả thì cũng phải thuê một chiếc xe thể thao chứ!"
"Trâu bò quá! Thuê mấy diễn viên quần chúng đỡ mình lên xe, không biết còn tưởng người tàn tật! Mọi người ơi, con xin phép cười trước nha!"
"Tưởng lớn lối cỡ nào! Vừa nãy tôi còn tưởng nhân vật cấp cao của quốc gia nào xuất hành. Ai ngờ là mấy tên hề?"
"Ê, ăn nói kiểu gì vậy? Người ta có bảo tiêu đó, cẩn thận tên đầu bã đậu kia ra lệnh một tiếng. Đám bảo tiêu cho cậu phun máu năm bước tại chỗ đó! Ha ha ha, buồn cười chết mất~~"
". . . ."
Nghe những lời xì xào, mặt Lâm Kiến Quân tối sầm lại.
Vốn ông ta muốn đám người thấp kém kia ngưỡng mộ cuộc sống hào môn của mình.
Ai ngờ lại thành trò cười cho thiên hạ.
Chưa kịp nổi giận, Bạch Nguyệt Lan đã ôm lấy cánh tay ông ta, khuyên nhủ:
"Thôi đi mà! Ông xã, để ý làm gì đến lời người ta nói!"
"Hừ! Đúng là! Bọn hạ đẳng không xứng lãng phí thời gian của tôi."
Dù sao cũng đang ở cổng cục cảnh sát.
Lâm Kiến Quân không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể mượn cớ mắng vài câu cho hả giận, rồi lên xe van.
Hai vợ chồng vừa đóng cửa xe, đã bị môi trường đơn sơ bên trong làm cho buồn nôn.
Chiếc xe này. . . Chắc không phải xe dành cho ăn mày ngồi đấy chứ?!
Lâm Kiến Quân khó chịu, nổi giận với người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế lái:
"Đồ vô dụng! Sao mày thuê loại xe này hả? Như vậy không phải hạ thấp thân phận của tao sao?"
Nghe vậy.
Người đàn ông đầu trọc khúm núm đáp:
"Nhưng mà. . . Chủ tịch, trong sổ sách công ty không còn tiền, không đủ thuê xe tốt hơn."
"Ngay cả chiếc xe van này, cũng là mấy anh em chúng tôi góp thêm mới thuê nổi. . ."
Người đàn ông đầu trọc vừa trả lời, vừa liếc trộm khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nguyệt Lan.
Trong lòng đã cưỡng hiếp bà ta một vạn lần trước mặt Lâm Kiến Quân.
Mẹ kiếp!
Tư bản thối tha, dám mắng ông?
Để ông cưỡng hiếp vợ mày trong tinh thần, cho mày đội một cái nón xanh tinh thần thật to!!!
Một bên khác.
Nghe thủ hạ nói công ty không đủ tiền, Lâm Kiến Quân giật khóe miệng, im lặng.
Ông ta sợ hỏi nữa, người đàn ông đầu trọc sẽ đòi tiền thuê xe.
Để góp đủ 35 tỷ, ông ta đã vét sạch tiền của công ty, bán hết xe, nhà, cổ phiếu mang tên mình.
Bây giờ còn vay nặng lãi, mới miễn cưỡng gom đủ tiền.
Ông ta bây giờ, có thể nói là rỗng túi, sợ là tiền tiết kiệm của người làm công cũng có thể đánh bại ông. . .
"Đi đi! Nhìn tôi làm gì? |_ )"
"Thật là, không có ý thức thời gian gì cả!"
"Chẳng lẽ không biết muộn rồi sao?! Để bên kia sốt ruột thì sao? Còn không mau lái xe!"
Để bỏ qua chủ đề "tiền thuê xe", Lâm Kiến Quân tức giận quát mắng.
"Vâng vâng vâng, ông chủ! Tôi lái xe ngay!"
Người đàn ông đầu trọc cúi đầu khom lưng, hèn mọn không tả xiết.
Chỉ là lúc quay đầu, khóe mắt lại liếc nhìn bộ ngực của Bạch Nguyệt Lan.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Kiến Quân lại bị cắm sừng một vạn lần trong tinh thần. . .
Theo xe khởi động.
Lâm Kiến Quân và đoàn người hướng đến địa điểm hẹn.
"Chờ giải quyết xong chuyện này, nhất định phải mở họp báo ngay, tung ra thị trường 【mỹ dung dược cao】 để hái ra tiền."
Hiện tại. . .
Lâm Kiến Quân dồn hết hy vọng vào sản phẩm tâm đắc nhất của công ty.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ông ta. . .
Tỷ lệ Lâm gia nhờ đó mà thăng lên hàng hào môn tuyến đầu là hơn 95%.
Cổ ngữ có câu:
Đại bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín ngàn dặm.
Sự trỗi dậy của Lâm gia, là điều không thể ngăn cản.
Ta Lâm Kiến Quân, chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ mới của Ma Đô!!!
Còn về đứa con nghịch tử kia, ha ha. . .
Ta sẽ cho nó thời gian đuổi theo, cho đến khi nó hoàn toàn không thấy được, hối hận không kịp. . .