Chương 1: Tề Lân và chiếc xe sang bị em gái "nhân vật chính" làm trầy xước
Mái tóc đen buông xõa, như thác mực chảy dài, điểm xuyết một chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Vành tai thiếu nữ trắng nõn, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt quai túi, có vẻ bồn chồn.
Chiếc xe đạp màu trắng nhạt đổ kề bên cô.
Và cạnh chiếc xe đạp, là một chiếc Mercedes sang trọng, hầm hố.
Nhưng lúc này, trên thân chiếc xe hơi bóng bẩy ấy lại xuất hiện một vết trầy dài ngoằng.
Điều này khiến vẻ ngoài hào nhoáng của chiếc Mercedes bỗng chốc giảm đi vài phần.
"Xin lỗi, em... em không cố ý."
Giọng cô gái nhỏ xíu, lí nhí như tiếng muỗi kêu, cúi gằm mặt không dám nhìn Tề Lân.
"Keng! Hệ thống Thần cấp Tuyển trạch đã kích hoạt thành công, tự động liên kết với kí chủ."
"Keng! Thiếu nữ Uông Tư Lăng gây trầy xước xe sang của kí chủ, mời kí chủ đưa ra lựa chọn."
"Lựa chọn 1: Tha thứ cho Uông Tư Lăng, coi như của đi thay người, phần thưởng: Uông Tư Lăng tăng 1 điểm hảo cảm."
"Lựa chọn 2: Gọi điện báo cảnh sát đến xử lý, phần thưởng: 100 vạn tiền mặt."
"Lựa chọn 3: Ngươi không nghĩ chuyện này mà để ba mẹ biết sao? Phần thưởng: Cuốn nhật ký của Lam Vũ Hi."
Một giây trước, Tề Lân vừa nhảy xuống từ sân thượng.
Một giây sau, Tề Lân phát hiện mình trọng sinh, mà còn là sống lại ngay thời điểm Uông Tư Lăng, em gái của Uông Thành, gây trầy xước xe của mình.
Nhìn cô em gái của kẻ thù trước mặt, Tề Lân cười lạnh trong lòng.
"Phong thủy luân chuyển", kiếp trước hắn coi Uông Thành là anh em tốt, nhưng Uông Thành lại xem hắn như cỏ rác.
Đến khi hắn tìm Uông Thành vay tiền, còn bị hắn sai người đè lại, nhét mỳ tôm sống vào miệng.
Sự sỉ nhục này, dù chết Tề Lân cũng không quên.
Nếu ông trời cho hắn cơ hội sống lại.
Tề Lân thề rằng, cả đời này, hắn sẽ không màng đến đạo đức.
Nếu phải làm, hắn sẽ là một tên phú nhị đại phản diện!
"Chọn lựa chọn thứ 3."
Tề Lân không chút do dự.
Hệ thống: "Kí chủ đã hoàn thành lựa chọn, phần thưởng sẽ được trao sau khi kí chủ thực hiện xong lựa chọn."
Phản diện thì không cần thứ vô dụng như "độ hảo cảm" của phụ nữ, Tề Lân loại bỏ ngay lựa chọn đầu tiên.
Là một người trọng sinh, trong đầu Tề Lân có vô số cách kiếm tiền, 100 vạn với hắn cũng chẳng đáng là bao.
Huống chi, lúc này gia đình Tề Lân còn chưa phá sản, tiền bạc không có sức hút gì với hắn.
Ngược lại, lựa chọn thứ ba...
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ sợ sệt của Uông Tư Lăng, Tề Lân khẽ cong môi.
Nếu Uông Thành thấy em gái mình sa vào vòng tay kẻ thù, hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Tất nhiên, với Tề Lân, thứ hắn muốn nhất vẫn là cuốn nhật ký của Lam Vũ Hi.
Quên chưa nói.
Lam Vũ Hi.
Bạn học cùng lớp với Tề Lân và Uông Thành, đồng thời là bạn gái tương lai của Uông Thành.
Kiếp trước Uông Thành đã sỉ nhục hắn như vậy, vậy hắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Hắn không chỉ muốn Uông Thành thân bại danh liệt, mà còn muốn cướp đi tất cả những người quan trọng bên cạnh hắn, khiến hắn bị mọi người xa lánh.
Và tất cả, sẽ bắt đầu từ Lam Vũ Hi.
Nhật ký bí mật của một cô gái, chắc hẳn sẽ cất giấu nhiều bí mật không muốn ai biết?
"Tư Lăng là con gái, đã xin lỗi rồi, còn cậu, nhà giàu như vậy, thiếu gì tiền sửa xe? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không tính toán với một cô gái."
Tề Lân còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói chói tai vang lên bên cạnh Uông Tư Lăng.
Lúc này Tề Lân mới để ý, bên cạnh Uông Tư Lăng còn có một thiếu niên, trên mặt đầy vẻ ngạo mạn, khó thuần thường thấy ở lứa tuổi này.
Nhìn thấy người này, Tề Lân bật cười.
Lại là một người quen.
Dư Thần, hàng xóm của Uông Tư Lăng, cũng là bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Tương lai hai người sẽ kết hôn, Dư Thần trở thành em rể của Uông Thành.
Khi đó hai người kết hôn còn mời Tề Lân, Tề Lân đã mừng tận một vạn tệ cho đôi tân nhân.
Sau này, công ty gia đình Tề Lân gặp khủng hoảng, đúng vào dịp sinh nhật 50 tuổi của cha hắn.
Tề Lân mời hai người đến tham dự, nhưng không một ai đến.
Nghĩ lại, Dư Thần và Uông Thành đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", đều là loại vong ân bội nghĩa.
"Thích chơi trò bắt cóc đạo đức à? Tiếc là bây giờ tôi chẳng có chút đạo đức nào."
Nhìn Dư Thần trước mặt, Tề Lân cười lạnh.
"Làm hỏng đồ thì phải bồi thường, đó là quy định của pháp luật, có bồi hay không là do tôi quyết định, không phải do cậu."
"Hơn nữa, nếu tôi là cậu, tôi sẽ bồi thường cho Uông Tư Lăng. Thích một cô gái mà để cô ấy gặp rắc rối, cậu bảo vệ cô ấy không được thì có đáng mặt đàn ông không?"
"Cậu!"
Chơi trò bắt cóc đạo đức, Dư Thần sao bì được Tề Lân, người đã trải qua hai kiếp.
Ra mặt bênh Uông Tư Lăng, không những không bắt cóc đạo đức được Tề Lân mà còn bị Tề Lân phản dame ngược.
"Chẳng phải bồi tiền thôi à? Cậu nói xem bao nhiêu?"
Thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi dễ bị kích động, dễ dàng bị Tề Lân chọc giận.
Thiếu niên ở độ tuổi này chưa từng trải sự đời, không hiểu một chiếc xe sang bị trầy xước thì tiền sửa chữa đắt đỏ thế nào.
Hắn còn tưởng chỉ vài trăm tệ là xong.
Nếu chỉ vài trăm, hắn nghiến răng lấy tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn ra thì không thành vấn đề.
"Xe bị trầy bốn mặt, mỗi mặt 3000 tệ, tổng cộng là 12 ngàn, cậu bồi đi."
Vỏ xe ô tô được ghép từ nhiều tấm, bị trầy một tấm, dù nhỏ cũng phải sơn lại toàn bộ, nếu không sẽ bị lệch màu.
"Mười... mười hai ngàn?"
Dư Thần bị cái giá này làm choáng váng.
Năm 2002, lương tháng của bố mẹ hắn cũng chỉ hơn 1200 tệ.
Mười hai ngàn! Tương đương với cả năm lương của bố mẹ hắn.
"Cậu dọa người à, chỉ xước tí sơn thôi, có cần bồi nhiều thế không?"
Dư Thần cho rằng Tề Lân dọa hắn, tức giận nói.
"Ấy ấy ấy, nhìn lại cậu xem, chỉ bồi có mười hai ngàn thôi mà cậu đã xồn xồn lên, nhảy dựng như khỉ ấy? Vừa nãy cậu còn nói nếu là cậu thì đã không cần Uông Tư Lăng đền rồi cơ mà?"
Nhìn Dư Thần mất bình tĩnh, Tề Lân không chút khách khí châm chọc.
Nghe xong, hai má Dư Thần đỏ bừng.
Vừa rồi còn định bắt cóc đạo đức Tề Lân, bây giờ bị chính mình vả mặt "bôm bốp".
"Tiền sửa xe không phải do tôi quyết định, đến tiệm sửa xe, người ta sẽ định giá, tôi có dọa người hay không, đến đó hỏi người ta chẳng phải sẽ biết?"
"Haiz, Uông Thành là bạn tôi, Tư Lăng lại là em gái Uông Thành, vốn nể mặt Uông Thành, chuyện này tôi không định truy cứu, cậu cứ làm ầm ĩ lên thế này, khiến tôi khó xử quá."
Tề Lân thở dài, trong mắt lại lóe lên một tia không có ý tốt.
Ly gián, khích bác, thật thú vị.
Uông Tư Lăng vẫn cúi gằm mặt, lúc này liếc nhìn Dư Thần một cái đầy trách móc.
Như muốn nói: "Đấy, thấy chưa, cậu làm chuyện tốt rồi đấy."
Vừa rồi cậu im lặng thì có phải tốt hơn không, bây giờ thì lại khiến mọi chuyện rắc rối hơn.
"Tề Lân ca ca, em thay mặt Dư Thần xin lỗi anh, thực ra cậu ấy không có ý gì đâu, chỉ là quá quan tâm em thôi."
"Còn chuyện cái xe, anh xem chúng ta có thể thương lượng lại được không?"
Uông Tư Lăng nhỏ nhẹ thương lượng với Tề Lân.
"Thương lượng à, cũng không phải là không thể, chỉ là bây giờ cứ nhìn thấy ai đó là tâm trạng tôi lại không tốt."
Tề Lân liếc nhìn Dư Thần, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Cậu!"
Dư Thần tính tình nóng nảy lại không nhịn được.
"Dư Thần, không được nói nữa, nếu không sau này em không thèm để ý tới cậu nữa."
Trước khi Dư Thần nổi giận, Uông Tư Lăng trừng mắt nhìn hắn.
Thấy Uông Tư Lăng bênh Tề Lân, tim Dư Thần như rướm máu.
Đặc biệt là vừa rồi Uông Tư Lăng còn gọi "Tề Lân ca ca" thân mật như vậy.
Con giấm chua của mấy cậu nhóc đúng là khó hiểu.
Nào ai biết Uông Tư Lăng cố tình tỏ ra yếu đuối, muốn Tề Lân thương hại.
"Dư Thần, cậu về nhà trước đi, đây là chuyện của em, em tự giải quyết được."
Muốn giúp Uông Tư Lăng bồi tiền, nhưng lại không có 12 ngàn tệ.
Muốn cãi lý với Tề Lân, nhưng lại bị Uông Tư Lăng uy hiếp không dám làm gì.
Dư Thần lo lắng nhìn người mình yêu, cuối cùng chỉ có thể rời đi trong ánh mắt cảnh cáo của Uông Tư Lăng.
"Tề Lân ca ca, bây giờ chúng ta có thể thương lượng chuyện bồi thường được không?"
Thấy Dư Thần rời đi, Uông Tư Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, đôi mắt to long lanh ngấn nước nhìn Tề Lân đầy tội nghiệp.
"Có thể, nhưng ngoài này nóng quá, Tư Lăng muội muội có muốn vào xe anh ngồi một lát, vừa thổi điều hòa vừa bàn chuyện bồi thường không?"
Tề Lân mở cửa xe bên ghế lái, trong mắt ánh lên ý cười.
Giữa hè nóng nực khó chịu, dù đã là năm giờ rưỡi chiều nhưng mặt trời vẫn chưa chịu lặn, nướng cháy cả mặt đất.
Hơi nóng hầm hập khiến trán Uông Tư Lăng lấm tấm mồ hôi.
Đôi mắt đẹp liếc nhìn chiếc ghế da sang trọng bên ghế lái, và luồng khí lạnh phả ra từ bên trong.
Do dự một chút, Uông Tư Lăng cuối cùng không cưỡng lại được sự quyến rũ của điều hòa, gật đầu nói: "Được ạ."
"Rắc."
Sau khi cả hai lên xe, cửa xe bị khóa trái, chỉ mình Tề Lân có thể mở.
Kính xe cũng là loại một chiều.
Tề Lân có thể nhìn thấy bên ngoài, còn người bên ngoài thì không nhìn được vào trong.
"Tê ~"
Khoảnh khắc ấy, Uông Tư Lăng cảm thấy luồng khí lạnh vừa nãy bỗng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương...