Chương 30 - To gan, tên riêng của Giáo chủ là thứ mà ngươi có thể gọi sao?
Trên bầu trời đâu đâu cũng có bóng dáng Ma Giáo, như nhốt toàn bộ Huyền Không tự vào trong vò.
"Thanh Bình lão đạo, ngươi vẫn chưa chết sao," trên bầu trời truyền đến một giọng nói khàn khàn, một bóng người lưng đeo trường kiếm xuất hiện trong mắt Thanh Bình.
"Bạch Hạo Thiên, ngươi cũng không chết, ta làm sao nỡ chết. Ma Giáo các ngươi vây quanh Huyền Không Quán của ta làm gì, chẳng lẽ còn muốn tấn công Huyền Không Quán hay sao." Thanh Bình đạo trưởng trầm giọng hỏi.
Ha ha ha, đông đảo cao tầng Ma Giáo trên bầu trời cười nhạo, tựa hồ đang chế giễu sự ngu muội của Thanh Bình đạo trưởng. Bạch Hạo Thiên liếc nhìn Thanh Bình đạo trưởng: "Phụng mệnh giáo chủ, trước diệt Kim Sơn, sau đồ Huyền Không. Hôm nay qua đi, Huyền Không Quán sẽ bị xóa tên khỏi Thương Ngô đại lục."
Thanh Bình đạo trưởng tức giận đến nỗi râu mép bay phất phới: "Chỉ bằng các ngươi, sao tiểu tử Chu Khung kia không tới."
"To gan, tục danh của Giáo chủ là thứ mà lỗ mũi trâu như ngươi có thể tùy tiện gọi sao?" Ma Hổ Vương trên không trung chỉ tay mắng Thanh Bình đạo trưởng.
Liên Sinh nhìn xuống Thanh Bình và Xung Hư ở phía dưới, nói với Bạch Hạo Thiên ở bên cạnh: "Đại Hộ pháp, ngươi hãy cố hết sức ngăn cản Thanh Bình đạo trưởng, bên này ta giải quyết Xung Hư đạo trưởng trước rồi sẽ tới trợ giúp ngươi."
"Được." Bạch Hạo Thiên đáp ứng một tiếng, trường kiếm sau lưng không gió tự động bay đến trong tay, phóng xuống phía dưới: "Thanh Bình lão đạo, để ta xem ngươi sống nhiều năm như vậy có năng lực gì, bày kiếm thế."
Trường kiếm trong tay chậm rãi chém về phía Thanh Bình, bên trên kiếm khí tung hoành, rõ ràng động tác rất chậm, nhưng Thanh Bình đạo trưởng lại cảm giác bất luận như thế nào cũng không tránh thoát được, chỉ có thể cứng rắn đón đỡ.
Lập tức dựng tay lên bày ra một tư thế thái cực, trường sam trên người tự động phồng lên, trước mặt hình thành một vòng tròn thái cực.
Trên bầu trời, Liên Sinh hét lớn một tiếng: "Tất cả người Ma Giáo, cho đồ sát cho ta, gà chó không tha."
"Vâng." Đám người Ma Giáo đồng thanh đáp, toàn bộ phóng tới người của Huyền Không Quán phía dưới.
Xung Hư đạo trưởng tay cầm trường kiếm, cao giọng nói: "Hiện giờ đến lúc sinh tử tồn vong của Huyền Không Quán ta, các đệ tử hãy bày kiếm trận, chống lại yêu ma."
"Vâng," Đông đảo đệ tử Huyền Không Quán bảy người một đội bày ra kiếm trận, tiểu đạo đồng cũng ở trong một đội, vẻ mặt thấy chết không sờn, nhưng cái đùi dưới đạo bào không ngừng run rẩy bại lộ nỗi sợ hãi của hắn.
Một tiếng vang thật lớn, công kích của Bạch Hạo Thiên và Thanh Bình ở xa xa vang vọng khắp Huyền Không Sơn, không ít đệ tử tu vi thấp đều bị chấn thương nội tạng, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Thanh Bình không lùi một bước, Bạch Hạo Thiên bị phản chấn lùi lại năm bước trên không trung, có thể nói là cao thấp lập tức phân ra.
"Bạch Hạo Thiên, ngươi đã đột phá đến Võ Đế rồi, chẳng lẽ..." Thanh Bình trước tiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt chấn động.
"Thanh Bình lão đạo, ngươi nghĩ không sai, hòa thượng Vô Ngã là do ta và Liên Sinh giết, ngươi sẽ là người thứ hai."
"Hừ, ngươi cho rằng ta không phát hiện ngươi bị thương sao, hôm nay Bạch Hạo Thiên ngươi đừng mơ tưởng đi ra khỏi Huyền Không Quán của ta."
Lão đạo, ngươi già rồi đi đường cũng tốn sức, ta ngăn cản ngươi cũng đủ rồi, mà đồ đệ của ngươi thì thảm rồi." Bạch Hạo Thiên cười nhạo một tiếng, âm trầm nói.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, một đệ tử Huyền Không Quán bị Ma Long Vương móc tim, chết thảm, Thanh Bình nhìn mà muốn nứt cả mí mắt, định xông tới giết Ma Long Vương kia.
Lại bị Bạch Hạo Thiên xuất một kiếm ngăn cản: "Thanh Bình, đối thủ của ngươi là ta."
Thanh Bình tức giận dậm chân, chưởng pháp quyền pháp trên tay như mưa rào hướng Bạch Hạo Thiên đánh tới, che khuất bầu trời, uy lực vô biên. Chung quanh sát khí cuồn cuộn bốc lên.
Bạch Hạo Thiên lại rất bình tĩnh, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng Thanh Bình tuổi tác thực sự quá lớn, đã gần một trăm tám mươi tuổi, đại hạn sắp tới, một thân thực lực có thể phát huy ra tám thành đã không tệ rồi, huống chi hắn chỉ cần kéo dài thời gian với Thanh Bình là được.
Xa xa Xung Hư và Liên Sinh cũng giao thủ, hai người đều là cao thủ dùng kiếm, một là Đại tổng quản Ma Giáo, một là chưởng giáo Huyền Không Quán, đều có tu vi Võ Đế sơ kỳ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã giao thủ hơn trăm lần. Kiếm khí bắn ra bốn phía, xé rách bầu trời, những người giao thủ xung quanh vì tránh né dư ba mà nhao nhao lùi lại mấy ngàn mét mới dừng được.
Xung Hư âm thầm kinh hãi, Liên Sinh này rõ ràng mới đột phá Võ Đế sơ kỳ, lại có thể có thực lực như vậy, còn có kiếm pháp quỷ dị kia, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào chỗ hiểm, vừa rồi nếu không phải hắn tránh nhanh, đã bị cắt đứt yết hầu.