Pháo Hoa Nửa Đêm

Chương 04:

Chương 04:
Trở về căn nhà đã cùng Lâm Dục mua, vì quay phim nên hầu như cả năm tôi đều ở trong khách sạn gần đoàn làm phim.
Ít khi trở về như vậy.
Mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào mũi. Lâm Dục say mềm, đang nằm bất tỉnh trên sofa phòng khách.
Bố Lâm đầu tư thất bại, dẫn đến dây chuyền vốn bị đứt đoạn, vay mượn một khoản lớn mới giữ được công ty khỏi phá sản.
Chính sự việc này khiến Lâm Dục trưởng thành chỉ trong một đêm, bắt đầu học cách điều hành doanh nghiệp.
Trong bếp đang nấu trà giải rượu, tôi tìm chiếc khăn ấm, lau sạch tay và mặt cho anh.
Cổ áo bị kéo tuột ra, lộ ra những vết sẹo chồng chất đầy dữ tợn ở phía sau lưng.
Năm 2019, tôi đang quay phim thì tổ kỹ thuật xảy ra sai sót, điểm nổ bị kích hoạt sớm.
Ngọn lửa cao vài mét lập tức bao trùm lấy tôi, sóng nhiệt đi kèm làn khói dày đặc cuồn cuộn lao tới. Vào đúng lúc ấy, Lâm Dục – người vừa ghé thăm đoàn phim – không hề do dự lao thẳng vào biển lửa.
Anh ôm chặt đầu tôi, dùng thân mình che chắn cho tôi ở dưới.
Tôi chăm chăm nhìn vào vết thương ấy, nhất thời mất tập trung, tay hơi dùng lực, khiến Lâm Dục tỉnh dậy.
Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, rồi lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Uẩn?"
"Du Du!"
Lâm Dục mở to mắt, thần sắc dần tỉnh táo, vui mừng ôm chầm tôi vào lòng.
"Vợ à, anh nhớ em quá."
Giọng anh trầm ấm, đầu cúi xuống dụi dụi vào cổ tôi.
Cơ thể tôi thoáng cứng đờ, vừa rồi anh ấy gọi tên Thẩm Uẩn thật sao?
Những năm gần đây tôi toàn tâm toàn ý cho công việc, thường xuyên vừa kết thúc bộ phim này lại bắt đầu quay bộ khác ngay.
Chúng tôi ở bên nhau rất ít, xa cách mới là chuyện thường ngày.
Dù trước kia có thân thiết đến đâu, nếu lâu ngày không liên lạc, cũng sẽ dần trở nên xa lạ.
Tình cảm thuở thiếu thời giúp chúng tôi đi được đến hôm nay, nhưng con người rồi sẽ thay đổi, trong hành trình phía trước, ai rồi cũng sẽ gặp những người khác.
Có lẽ Thẩm Uẩn đã lặng lẽ bước vào thế giới của Lâm Dục từ một khoảng thời gian nào đó mà tôi không có mặt.
Những ký ức chỉ riêng giữa tôi và anh ấy giờ đây cũng đã xuất hiện bóng dáng người thứ ba.
Tôi nghĩ, tôi và Lâm Dục thật sự không còn phù hợp để ở bên nhau nữa.
Có lẽ anh cần một người vợ biết nấu cả bàn ăn nóng hổi chờ anh trở về nhà, dịu dàng đảm đang, sống một cuộc đời bình thường như bao người khác.
Hôn nhân đôi khi đồng nghĩa với hy sinh.
Một người phải từ bỏ cuộc sống của mình để hòa nhập vào sinh hoạt của đối phương.
Còn tôi và Lâm Dục rõ ràng đều không phải kiểu người sẵn sàng vì nhau mà dừng bước.
Anh có lý tưởng của riêng mình, tôi cũng có hoài bão chưa trọn vẹn.
Chúng tôi giống như hai đoàn tàu đang lao nhanh trên đường ray riêng, mỗi người một hướng đi, một tương lai khác nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mở miệng: "Lâm Dục, chúng ta ly hôn đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất