Edit: Linhlady "Tiểu mỹ nữ, nói dối là thói quen không tốt nha ~" Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, thân thể nhỏ nhắn này, nhìn như thế nào cũng không giống đại tỷ lớp 12 được!
"Thật sự," Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn Hách Trường Nhạc nói.
Hách Trường Nhạc nhìn vẻ mặt đứng đắn Mạc Vân Quả, trên dưới nghiêm túc đánh giá cô, ý muốn tìm kẻ hở từ trên mặt cô.
Thật lâu sau sau, hắn đỡ cái trán của mình, bất đắc dĩ thở dài.
"Tiểu tỷ tỷ, chị học phòng nào, tôi đưa chị qua."
Mạc Vân Quả không nghi ngờ hắn, dựa theo trí nhớ nói cho Hách Trường Nhạc.
Hách Trường Nhạc nghe Mạc Vân Quả nói tên lớp, trong mắt vụt qua tinh quang, nhưng hắn cũng không nói gì.
Hách Trường Nhạc đem Mạc Vân Quả đưa đến cửa lớp, lúc này, vừa đúng lúc đến thời gian nghỉ giải lao.
Trên hành lang có không ít học sinh, bọn họ nhìn Mạc Vân Quả đi cùng Hách Trường Nhạc, bắt đầu to nhỏ thảo luận.
"Ai? Bao cỏ này tại sao lại thông đồng được với Thái Tử gia?"
"Vận khí tốt như vậy, lại có thể móc nối quan hệ được."
"Phi! Chỉ bằng cô ta? Cô ta nhất định dùng phương pháp không giống người nào đó rồi!"
"Mặc kệ nói như thế nào, tôi rất ghét cô ta, lại có thể đi cùng một chỗ với anh ấy! A a a a!"
"Hoa si!"
"Mẹ nó, lão tử nhất định phải giáo huấn cô ta một trận!"
Hết đợt này đến đợt khác âm thanh chửi rủa chui vào tai hai người, Mạc Vân Quả mặt không đổi sắc, cô không hiểu được ý tứ hãm hại của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không để ý.
Mà Hách Trường Nhạc còn rất có hứng thú nhìn Mạc Vân Quả, tâm lý của cô gái này thật cường đại mà.
Bất quá, người có thể căn thời điểm mình đến muộn, sao lại có thể là người bình thường được đây?
Hiển nhiên, Hách Trường Nhạc hiểu lầm ý đồ của Mạc Vân Quả.
Hắn cho rằng Mạc Vân Quả như vậy là cố tình hấp dẫn sự chú ý của hắn, bao gồm cả việc cô xoa tóc hắn cũng là cố tình khiến hắn chú ý, xem, không phải hắn đang thỏa mãn cô hay sao?
Hắn đưa cô lên lớp, không phải khiến cô nhận đủ ánh mắt đi?
Tấm tắc! Hắn thật một cái người tốt a!
Hách Trường Nhạc cảm thán một câu như vậy, sau đó hắn quay sang nhìn Mạc Vân Quả đang lạnh nhạt bên cạnh mình.
Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc trước mắt, mái tóc màu vàng bồng bềnh trong gió hấp dẫn ánh mắt cô, cô muốn vươn tay tiếp tục xoa, nhưng lại bị một tay của Hách Trường Nhạc giữ lại.
Hách Trường Nhạc xoa xoa mái tóc của cô, mang theo ý cười nói: "Ngoan ngoãn đi học, biết không?"
Nói xong câu đó, hắn cũng mặc kệ phản ứng mọi người chung quanh cùng Mạc Vân Quả, lập tức rời đi.
Mạc Vân Quả chỉ có thể nhìn tiểu hoàng mao cách mình càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......
Thẳng đến khi tiểu hoàng mao hoàn toàn biến mất, cô mới xoay người đi vào phòng học.
Nhưng động tác kia lại khiến mọi người hiểu nhầm.
"Cô ta lại đối với thái tử nhớ mãi không quên a!"
"Ha hả!"
"Vừa rồi anh ấy thật ôn nhu a! Nếu có thể đối xử với tôi như vậy, có chết cũng cam nguyện a!"
"Ô ô ô...... Tuy rằng biết cô ta chỉ là một bao cỏ nhưng vẫn thấy hâm mộ, làm sao được nhỉ!"
"Yên tâm đi, cô ta kiêu ngạo không được bao lâu!"
"Chờ xem! Cô ta sẽ bị giáo huấn!"
Âm thanh nghị luận không ngừng vang bên bên tay cô, Mạc Vân Quả trở lại chỗ ngồi, tùy tay cầm một quyển sách trên bàn, nhanh chóng lật xem lên.
Từ trước đến nay cô đọc nhanh như gió, trí nhớ lại cực kì tốt, một quyển sách vậy chốc lát đã đọc xong rồi, toàn bộ cũng nhớ hết.
Đối với Mạc Vân Quả mà nói, nội dung sách này có chút đơn giản.