Edit:Linhlady Nếu có một ngày, có một người hỏi ngươi, khi ngươi nhìn thấy người mình thích rơi nước mắt trước mặt mình sẽ có cảm nhận gì?
Ta nghĩ đại đa số người trả lời là đau lòng, là lo lắng, là sợ hãi.
Nhưng ta lại không giống vậy, khi ta thấy tiểu Quả Quả rơi lệ, phản ứng đầu tiên của ta là hưng phấn, là loại cảm giác hưng phấn chưa từng có.
Có được hệ thống phát sóng trực tiếp là một chuyện ngoài ý muốn, ta vẫn cứ nhớ rõ ngày đầu tiên ta biết đến hệ thống phát sóng trực tiếp hệ thống, đó là lần đầu tiên ta tàn sát một thôn trang, thôn trang đó bị cảm nhiễm huyết trùng.
Lúc ấy ta, không có được cứu rỗi, bên người ta không có gì giải trí, cho nên ta tiếp nhận hệ thống phát sóng trực tiếp, bắt đầu làm khán giả khắp các kênh.
Không thể không nói, những phát sóng trực tiếp đó khiến cho cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ của ta có một tia lạc thú, nhưng lại không cách nào chữa nội tâm càng ngày càng nôn nóng của ta.
Thẳng đến một ngày, ta trong lúc vô tình thấy được tiểu Quả Quả.
Từ ngày đầu tiên khi nàng phát sóng trực tiếp ta đã thấy nàng, đây là chủ kênh mới, mới không thể mới hơn.
Nói như vậy, một chủ kênh mới muốn nhanh lên cấp. cách đơn giản nhất đó là làm quái tìm kiếm cái lạ, khoe khoang phong tao.
Nhưng mà tiểu Quả Quả không giống vậy, nàng lạnh lẽo đối đãi với nhiệm vụ, lạnh lẽo đối đãi với khán giả xem kênh của nàng.
Ta thích nhất đó là cặp mắt kia, giống như có thể nhìn thấu tất cả, lại giống như không nhìn thấu cái gì.
Ta không thể ức chế yêu cặp mắt kia, ta thậm chí có ý muốn đào cặp mắt kia cất giữ.
Ta đánh thưởng cho nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ nói cho nàng vài suy nghĩ của ta, ta hy vọng có một ngày, nếu ta thật sự có thể nhìn thấy nàng, cặp mắt kia nhất định phải có bóng dáng của ta, hơn nữa chỉ có thể có mình ta.
Nhưng mà ta không nghĩ tới một ngày kia lại tới nhanh như vậy, nhìn thấy nàng trong nháy mắt ta mừng như điên.
Thật ra ta có chút không khống chế được muốn cướp lấy cặp mắt kia, nhưng ta nhịn xuống.
Ta biết, cặp mắt kia chỉ có ở trên người tiểu Quả Quả mới có nó giá trị.
Sau đó, bồi tiểu Quả Quả chơi đùa, bởi vì bản thân, hại nàng trúng bảy ngày say, mà bản thân ta lại không có cách nào giải.
Ta dần dần bắt đầu hiểu được, có một sô người ngươi rất muốn giữ lại, nhưng ông trời luôn có cách mang đi, mà ngươi không thể cản được.
Ta vẫn luôn biết, tiểu Quả Quả của ta là một người không rành thế sự, thậm chí có thể nói, nàng là người không có tình cảm.
Ta nghĩ rằng, có lẽ nàng chưa từng yêu ai bao giờ, cho nên mới không hiểu tình yêu, cũng không có cách nào yêu người khác.
Có đôi khi ta cũng tự hỏi mình, ta yêu tiểu Quả Quả sao?
Đáp án của ta luôn là không yêu, ta không yêu tiểu Quả Quả, ta yêu, chỉ đôi mắt có thể chữa khỏi tâm hồn ta, ta chỉ muốn sau mỗi lần giết người xong có thể nhìn thấy được đôi mắt kia để an ủi.
Bảy ngày say ngày thứ sáu, hồi quang phản chiếu, ta biết, tiểu Quả Quả phải rời khỏi thế giới này.
Ta biết nàng sẽ không thật sự tử vong, có lẽ sẽ ngủ say, thẳng đến tinh thần lực có thể mở ra phát sóng trực tiếp tiếp theo.
Có lẽ tinh thần lực của tiểu Quả Quả cường đại, nghỉ ngơi mấy ngày, lại sẽ mở ra phát sóng trực tiếp.
Mà ta cũng biết, nàng sẽ không bao giờ trở về nơi này.
Ta mang nàng đi dạo rất nhiều nơi, nàng tìm được cái chén màu vàng nàng thích.
Bảy ngày say ngày thứ bảy, nhìn mắt trời dần dần nhô lên, ta đột nhiên tới hứng thú, hỏi nàng một vấn đề.
"Tiểu Quả Quả, ngươi biết ta vì sao sẽ thích màu đỏ không?"
Nhưng mà ta không nghĩ tới, vấn đề này đáp án lại là cái gọi là "Chân tướng".
Mà một khắc khi ta nhìn thấy nước mắt của tiểu Quả Quả, ta mừng rỡ như điên.
Các ngươi xem, cặp mắt kia, lại vì ta chảy ra nước mắt duy nhất độc nhất vô nhị.
"Diệp Hành, màu đỏ rất đẹp, so với màu vàng của ta còn đẹp hơn."
Ta nghe thấy ta tiểu Quả Quả nói như vậy, một khắc đó, trái tim đang mừng rỡ của ta lại lạnh xuống.
Không phải lạnh lẽo, mà là bình tĩnh.
Giờ khắc này, ta hỏi lại chính mình, ta yêu tiểu Quả Quả sao? Yêu tiểu Quả Quả của ta sao?
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cùng nước mắt của tiểu Quả Quả tương dung
( tương phùng + dung hợp), dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu màu sắc mỹ lệ nhất.
Cũng một khắc đó, ta giống như thấu hiểu cái gì đó, lại giống như, cái gì cũng không hiểu......
- ------------------
Tác giả có chuyện nói: Có một tiểu kịch trường, sợ trừ bỏ QQ người bên ngoài không đọc được, cho nên đặt ở chính văn. Chính văn là 1200 chữ, cho nên nội dung bên dưới không tính tiền.
Tiểu kịch trường:
Diệp Hành: Xuẩn tác giả, xuẩn tác giả, ta còn có cơ hội lên sân khấu không?
Giáng hàm: Ngươi nói ai là xuẩn tác giả? (¬_¬) ngắm
Diệp Hành: Thông minh thiện lương mỹ lệ hào phóng hiền lương thục đức sử thượng nhất manh ( so với tiểu Quả Quả của ta còn kém một chút, hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#)) hàm hàm ~ ta còn có cơ hội lên sân khấu không?
Giáng hàm: Có, chờ xem ~ ( cười gian)
- ------