Edit:Linhlady Đằng trước đậu Hà Lan nhìn thấy một đám cương thi xông về phía mình, trong đó có một tên còn khiêng một cương thi khác, nó đặc biệt vui vẻ.
Nó tiếp đón bằng mấy cái tua đậu Hà Lan với kia cương thi huynh đó là một trận quất loạn xạ.
"A a a! Các ngươi là đám tua đậu Hà Lan hư! Đau quá đau đau!"
"Huynh đệ huynh đệ! Vì sao chúng nó không đánh ngươi a! A a a! Đau!"
"Huynh đệ! Đi! Chúng ta bỏ chạy!"
Cương thi huynh vẫn luôn tru lên, lại trước sau đều không buông Mạc Vân Quả ra.
Hắn một chân còn hoàn hảo khiêng Mạc Vân Quả trở về, chạy vào căn cứ địa của cương thi.
Nói là căn cứ địa, thật ra cũng là một mảng đất trống mà thôi, không biết dùng thứ gì đắp lên, tạm coi là phòng ở.
Từ trên chiến trường trở về, cương thi huynh thu hoạch món sườn đầy người, mà Mạc Vân Quả thu hoạch hai chân bị gãy......
Mạc Vân Quả không cảm giác được đau đớn, mà cương thi huynh lại có thể cảm giác được.
Mạc Vân Quả vốn dĩ cho rằng cương thi huynh đã đau thành như vậy, hẳn sẽ không còn sức nói chuyện, nhưng mà......
"Ai! Huynh đệ! Hôm nay ta còn chưa kịp nếm hương vị của tua đậu Hà Lan."
"Hu hu hu...... Ta chưa từng hưởng qua hương vị tua đậu Hà Lan, nghe nói ăn rất ngon nha!"
"Ngươi nói xem ta có phải rất vô dụng không?"
"Ai? Không đúng, huynh đệ ngươi so với ta còn vô dụng hơn, ha ha ha ha!"
Vị cương thi kia nghĩ xong kiêu ngạo cười lớn, trên người lại vang lên tiếng xương cốt bị gãy.
"Ai da uy! Cương thi huynh này thế mà còn cười tiểu Quả Quả nhà ta!"
"Rõ ràng khôi hài chính là hắn! Ha ha ha ha!"
"Ai da, hắn quả thực quá thảm! Ta cũng rất bất lực khi nhìn thấy một tên cương thi thảm như vậy."
"Các ngươi nói xem tiểu Quả Quả từ đến thế giới này, một câu cũng không có nói qua, các ngươi đoán trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào?"
"Đại khái tâm tình cùng với loại kiểu như thế này " mẹ. Thiểu năng trí tuệ "?"
"Ha ha! Lời của lầu trên thật sự quá chính xác!"
"Ta có thể dự kiến tương lai cương thi huynh sẽ nháo ra chê cười như thế nào."
"Thế giới này nhất định kịch trường hài hước, làm ta im lặng cười trong chốc lát! Ha ha ha ha!"
"Hiện tại xem ra, ta đột nhiên cảm thấy vị cương thi huynh này có chút đáng yêu, ha ha ha!"
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, nhìn đến có người lại cảm thấy cương thi đáng yêu......
Cô đoán chắc hẳn bọn họ không ngửi được mùi vị trên người cương thi, ừm...... Nhất định đúng là như vậy.
Sở dĩ Mạc Vân Quả không mở miệng nói chuyện, thậm chí đều không "Ừ" một tiếng, đó là do cô sợ, khi vừa mở miệng ra, trong miệng sẽ tràn ra một hương vị không tả thành lời.
Đến nỗi kia hương vị là cái gì? Xem cương thi huynh bên cạnh sẽ biết......
Bên cạnh cương thi huynh nằm ở nơi đó, nhìn Mạc Vân Quả ngồi đoan đoan chính chính, tùy tiện nói: "Huynh đệ, ngươi tên là gì nha?"
Mạc Vân Quả tỏ vẻ: Cũng không muốn trả lời vấn đề này.
"Hắc! Xem ngươi bộ dáng ngu si như vậy, ngươi khẳng định không có tên của mình! Ta nói cho ngươi a, ta tên là Đại Vương! Thế nào? Tên này có phải rất khí phách hay không?!"
Mạc Vân Quả:......
"Ta cho ngươi lấy một cái tên, gọi là Tiểu Vương! Thế nào? Có phải so với Đại Vương hơi chút kém cỏi một chút?"
Cương thi huynh Đại Vương lại bắt đầu cười lớn.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua xương ngực vỡ vụn của hắn, bởi vì hắn cười, những cái xương cốt vỡ vụn đó lại rung động thường xuyên, thật...... Khiêu thoát.
"Tiểu Vương! Tới! Đỡ bổn Đại Vương lên! Đại Vương phải cùng ngươi nói chuyện đạo lý một chút!"
Đại Vương vươn một cánh tay hướng tới Mạc Vân Quả nói.
Mạc Vân Quả:...... ( mặt lạnh nhạt)
- ------