Edit:Linhlady Dung Tu không biết rồng ở nơi nào nhưng mà cô biết nha.
Đối với trò chơi này cô vô cùng quen thuộc, trong trò chơi đúng là có một con rồng, ở tại u cốc chi nguyên, nơi đó tương đối khó tìm, nhưng có cô dẫn đường, tất cả đều không thành vấn đề.
Mạc Vân Quả nói cho Dung Tu tin tức này, đôi mắt Dung Tu xoát sáng ngời, hắn vội vội vàng vàng tạm biệt Mạc Vân Quả, sau đó tổ chức người chuẩn bị đi u cốc chi nguyên.
Ba ngày sau, Dung Tu tập kết một đám người chơi không nhỏ đi về phía u cốc chi nguyên.
Đương nhiên, dẫn đầu chính là Mạc Vân Quả.
Mọi người đối với Mạc Vân Quả thập phần tò mò, nhưng đều lựa chọn không hỏi ra.
Đường vào u cốc chi nguyên không dễ đi, lại vô cùng hung hiểm.
Cũng may công tác chuẩn bị của Dung Tu không tồi, tổn thương rất ít.
Một ngày trôi qua, mọi người cũng đến được hang ổ của rồng, ngọn nguồn của u cốc chi nguyên.
Mọi người đứng ở ngoài sơn cốc, vẫn như cũ có thể cảm nhận được uy áp của rồng, có lẽ đây là một con rồng rất lợi hại.
Bọn họ đồng loại nhìn về phía Dung Tu, nếu hắn thật sự có thể đánh bại cự long, như vậy trong trò chơi này, xưng bá chỉ có thể là hắn.
Không ít người nghĩ may mắn lúc trước lựa chọn của mình là chính xác, cũng có không ít người tránh ở đội ngũ trông được trò hay.
Mọi người tâm tư khác nhau, tâm tư Dung Tu lại đặt ở trên cự long kia.
Còn tâm tư của Mạc Vân Quả lại ở trên người Dung Tu, cô nghĩ, đánh bại con rồng kia đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Mạc Vân Quả đứng ở một bên, nhìn Dung Tu chỉ huy đám người chơi.
Cự long bị nhiễu phiền, từ trong sơn động bay ra, nháy mắt thân ảnh to lớn như muốn bao phủ mọi người.
Đồng tử mọi người co rụt lại, uy áp kia khiến bọn họ thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.
Dung Tu là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng kêu to, chỉ huy mọi người đem kỹ năng phóng lên người cự long.
Trong lúc nhất thời, nơi này lóe lên không ít màu sắc.
Đó là màu sắc các loại kỹ năng, cũng là dã tâm muốn đánh bại cự long của mọi người.
Mạc Vân Quả lui về phía sau một bước, cự long này không phải là màu hoàng kim cô ưa thích, mà là màu đen, còn tản ra một loại hương vị không nói lên người.
Mạc Vân Quả cảm thấy, đây căn bản không phải là cự long trong truyền thuyết.
Một con rồng chân chính, màu sắc nhất định phải là hoàng kim, còn có cảm giác quân lâm thiên hạ, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người ta không nhịn được mà muốn cúng bái.
Mà con rồng trước mắt, cô chỉ thấy nó đang phẫn nộ, ghen ghét cùng hung hãn.
Lực lượng của cự long rất cường đại, nhưng do bị mọi người vây công, hơn nữa Dung Tu chỉ huy rất tốt, trong lúc nhất thời không phân biệt được thắng bại.
Mạc Vân Quả vẫn luôn đều đứng phía sau nhìn mọi người hành động, ánh mắt Dung Tu ngẫu nhiên đảo qua cô, giống như muốn nói cái gì đó.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, không ít người hóa thành một đạo bạch quang, sống lại đi.
Nơi này nhân số người chơi nhanh chóng giảm bớt, mà vết thương trên người cự long cũng không ngừng tăng lên.
Sau một ngày, nơi này chỉ còn lại cự long, Dung Tu, còn có Mạc Vân Quả.
Lúc này cự long hơi thở thoi thóp, dược phẩm Dung Tu sở hữu cũng tiêu hao hết, trên người hắn vết thương cũng không ít, thanh máu cũng không ngừng giảm xuống.
Hiện tại người duy nhất mạnh khỏe chính là Mạc Vân Quả.
Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả đứng cách hắn không xa, môi cong lên một nụ cười nói: "Sư phụ, giúp ta."
Mạc Vân Quả nghe được lời này không động, chỉ liếc mắt nhìn qua con rồng kia.
Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả không có động tác gì, trong mắt xẹt qua một tia bực bội.
Hắn thấp giọng nói: "Sư phụ, ta lập tức có thể thăng cấp, ngươi không vui sao?"-------