Edit: Linhlady - ---------------------------🍀
Cố Khinh Thước vươn tay, muốn ôm Mạc Vân Quả, muốn ôm đại Bạch của hắn.
Thân thể Mạc Vân Quả chậm rãi hạ xuống dưới, thẳng đến khi toàn bộ thân thể tiếp xúc với mặt đất, cô mới nhìn thẳng vào Cố Khinh Thước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như có rất nhiều lời muốn nói, lại giống như không nói thành lời.
Khi Cố Khinh Thước còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn vẫn luôn biết, trong truyền thuyết mãnh thú cấp mười hai có thể biến hóa thành người, nhưng tận mắt chứng kiến, hắn vẫn như cũ nhịn không được chấn động.
Mạc Vân Quả đã biết mình đã biến thành hình người, hơn nữa cô còn tiếp nhẫn rất nhiều kí ức truyền thừa.
Trên thế giới này chỉ có một Bạch Hổ là cô, tổ tiên để lại cho cô tài sản phong phú, bao gồm một không gian có thể cất chứa vật sống.
Càng đừng nói nơi đó có hàng ngàn hàng vạn thảo dược, còn có các loại công pháp, nhiều không kể xiết.
Mạc Vân Quả ở trong đầu cô đang suy nghĩ nên xử lý mấy cái này như thế nào, trong lúc nhất thời cũng không nói gì.
Thật lâu sau sau, vẫn là Cố Khinh Thước mở miệng trước.
“Đại Bạch……”
Mạc Vân Quả phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn một cái nói: “Ta tên là Mạc Vân Quả.”
Cố Khinh Thước ngẩn ra, theo sau cười nói: “Ừ, tiểu Quả Quả!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nghiễm nhiên đã quen cái xưng hô này, cô nhàn nhạt nhìn Cố Khinh Thước một cái, sau đó xoay người ngồi xuống trên giường.
Cố Khinh Thước thấy như vậy, trong mắt xẹt qua một tia ý cười.
Hắn đi qua đi xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói: “Làm sao khi thành người rồi vẫn muốn chạy lên giường?”
Mạc Vân Quả:……
Cô nhìn thoáng qua nơi để thảo dược, nhìn Cô Khinh Thước ánh mắt dò hỏi, nơi này còn có nơi như vậy.
Cố Khinh Thước lĩnh hội đưowkc ý tứ của Mạc Vân Quả, hắn nhìn quanh một chút bốn phía, ho nhẹ một tiếng, lỗ tai hơi hơi biến hồng nói: “Kia cái, ta quên chưa nói.”
“Ừm.” Mạc Vân Quả nhẹ giọng lên tiếng.
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn Khinh Thước, hiện giờ thực lực của cô đã tăng lên rất nhiều, nhìn dâng vẻ “Gầy yếu” của Cố Khinh Thước, không thấy hài lofmg chút nào.
Vì thế nàng cô: “Ngươi quá yếu.”
Cố Khinh Thước:……
Cố Khinh Thước chỉ cảm thấy một trận bạo kích, bản mạng thú nhà mình chê mình quá yếu làm sao đây!
Đương nhiên Cố Khinh Thước nắm rõ thực lực của mình ra sao, thật là quá yếu, dù sao cũng là luyện thể chi đạo, hắn tự mò mẫm mở đường, cho nên đầu óc cũng không thể suy luận nhanh chóng được.
Mạc Vân Quả biết đường Cố Khinh Thước đi chính là luyện thể chi đạo, nghĩ đến đây, cô từ không gian truyền thừa lấy một quyển sách ném cho Cố Khinh Thước.
Cố Khinh Thước vừa thấy, lại là một công pháp!
Hơn nữa đọc qua bộ công pháp này rất phù hợp với con đường hắn đang luyện!
Cố Khinh Thước nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, nhịn rung động trong lòng xuống, nói thanh “Cảm ơn.”
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Ngươi trở nên cường đại chính là lời cảm ơn lớn nhất với ta.” Ừ…… Đến lúc đó nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành, thật là vui vẻ mà.
Nhưng mà câu nói này qua tai Cố Khinh Thước lại thành một hương vị khác.
Hắn cho rằng Mạc Vân Quả muốn hắn có năng lực cùng cô kề vai chiến đấu, cho nên mới muốn hắn trở nên cường đại hơn.
Giờ khắc này, trong nội tâm hắn dâng lên một dòng nước ấm, đồng thời ở trong lòng càng thêm kiên định mình nhất định phải đứng trên đỉnh cao của thế giới này!
Bởi vì Mạc Vân Quả vừa rồi quá trình tấn chức quá mức loá mắt, không ít người đi tới cái trấn nhỏ hẻo lánh này, muốn tìm thứ phát ra ánh sáng rung động kia, sau đó muốn làm cái gì đó, không ít người mang theo tâm tư tìm đến đây.
- ------