Chương 14 Đẩy Vào Trong Hố Lửa
Ngày, thời gian, địa điểm xảy ra vụ án.
Tô Bạch đặt một tay lên trán, hắn cảm thấy có chút hơi đau đầu, nhưng ngược lại, trong lòng hắn không có áp lực quá lớn, chỉ là hắn không thích loại cảm giác giống như là lọt vào trong sương mù, nhất là khi hắn lại là một người chơi, thậm chí hắn còn phải dùng cả mạng sống của mình để chơi, mà chính hắn còn không biết quy tắc của trò chơi này.
Hắn quay về trường học, hiện tại người trong trường ít đến thương cảm, ngay cả cổng trường cũng không có bảo vệ đứng gác cổng.
Tô Bạch đi đến cửa phòng y tế, lúc đầu bên cạnh cũng có mấy cửa hàng tạp hóa bán buổi tối, nhưng tối nay, tất cả đều đóng cửa.
Hoặc có lẽ có một số người không quan trọng, sẽ không xuất hiện ở đây.
Đây là suy đoán của Tô Bạch, dĩ nhiên hiện tại hắn cần một số thuốc cơ bản để xử lý vết thương.
Hắn dùng chân, trực tiếp đạp vào cửa phòng y tế vốn cũng không chắc chắn lắm, sau khi đi vào, Tô Bạch sát trùng vết thương, sau đó lại dùng băng gạc băng bó cho cánh tay của chính mình, tuy không có tính thẩm mỹ, cũng không quá chặt, nhưng Tô Bạch cũng không lo nghĩ được nhiều như thế, hắn ngồi trên sàn nhà, lưng tựa vào một cái bàn, cảm giác mệt mỏi xuất hiện, hắn cứ thế ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, Tô Bạch không có nằm mơ, hắn ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy dạ dày mình quặn đau.
Tô Bạch đưa tay lên dụi mắt, hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, nhưng vốn dĩ ánh sáng mặt trời có thể khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, lúc này lại lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Bởi vì bên ngoài không có một sinh viên nào đang đi lại.
Tô Bạch mím môi, hắn biết nơi một thành phố bị vây khốn, một khu vực đặc biệt, hoặc nói một cách chính xác, đây là một sân khấu quỷ dị.
Ở chỗ này, lúc cần thiết sẽ có diễn viên quần chúng xuất hiện, ví dụ như Lưu Hòa trong ký túc xá.
Nhưng mà phần lớn thời gian sẽ không có nhân vật ngoài chuyện xưa, ngay cả làm ra vẻ cũng không có.
Đi ra khỏi phòng y tế, hắn lấy tay che ánh nắng, Tô Bạch đi đến một tiệm tạp hóa ở gần đó, bên trong không có tiếng người, Tô Bạch liền lấy một chút bánh mỳ và nước khoáng bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Tô Bạch thậm chí còn không biết mình phải đi nơi nào, hắn có một loại cảm giác bị toàn bộ thế giới cô lập. Dù sao con người chính là một loại động vật sống theo kiểu quần cư (Sống tụ tập), bỗng nhiên hắn bị nhét vào trong một hoàn cảnh không người, cho dù là ai cũng có chút khó chịu.
Đi trở về ký túc xá, cuối cùng Tô Bạch cũng nhìn thấy người, dì quản lý đang nghe nhạc, bên cạnh còn có một cốc trà hoa cúc.
Thấy Tô Bạch trở về, dì quản lý hơi hé mắt ra nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ gật.
Bà ta dường như cũng không biết trong trường học thiếu đi rất nhiều người, cùng tĩnh mịch hơn ngày thường.
Đi vào trong ký túc xá, Tô Bạch đi đến phòng của mình, cầm chìa khóa mở cửa, hiện tại trong ký túc xá không có người, Lưu Hòa cũng không có ở đây, chăn màn Trần Sở tùy ý cuộn tròn lại trong góc.
Trước đó Tô Bạch đã thử qua, hắn thử gọi di động cho những người khác nhưng hoàn toàn không có tín hiệu, Weibo hay các phần mềm khác, sau khi hắn đăng nhập cũng không có cách nào gửi tin nhắn cho bạn bè, giống như bên cạnh hắn có một tấm lưới vô hình đang vây lấy hắn trong đó, ngăn cách hắn liên hệ với bên ngoài.
Không phải là hắn không nghĩ đến chuyện rời đi trường học này, thậm chí là rời khỏi thành phố này, nhưng mỗi lần ý nghĩ này xuất hiện, Tô Bạch bỗng nhiên có một loại cảm giác, có một đôi mắt nào đó đang nhìn hắn, dường như chỉ cần hắn làm như vậy, kết cục của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Đối với câu chuyện xưa khủng bố mà nói, nếu nhân vật nửa chừng rời khởi, bình thường đều sẽ sắp xếp một kết cục cho họ, một kết cục tới sớm hơn…Đó là cái chết.
Bây giờ hắn cũng đang ở trong câu chuyện kinh dị của Phát Thanh Khủng Bố đang kể.
Nếu như hắn tùy tiện rời khỏi phạm vi quy định của câu chuyện này, hoặc là cố ý làm một số chuyện vượt qua nội dung cốt truyện cho phép, hắn sẽ sớm nhận trừng phạt, thậm chí là bị bóp chết.
Loại quy tắc này cũng không có ai thông báo cho Tô Bạch, nhưng cảm giác nguy cơ kia lại chân thật như thế, khiến cho người ta không thể không tin.
- Điều này có nghĩa là, trừ khi câu chuyện xưa được kể xong, nếu không mình nhất định phải ở lại trong câu chuyện xưa này.
Tô Bạch đứng bên bệ cửa sổ, nắm chặt song cửa, ngón tay hắn đã có chút trắng bệch.
Đúng lúc này, di động của Tô Bạch đổ chuông, hắn có chút ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn lập tức nghe máy.
- Alo.
- Alo, Tô Bạch, hôm nay thi trắc nghiệm, thầy giáo nhắc chúng tôi gọi điện cho mấy người nghỉ học nhanh chóng tới làm bài, nếu không học phần này sẽ không có điểm, cậu tranh thủ thời gian đến đi, phòng 102, giảng đường AJ.
Đây là Lưu Hòa gọi điện cho Tô Bạch.
- Được, tôi đến ngay đây.
Tô Bạch cúp điện thoại, sau khi suy nghĩ một chút, hắn tìm một chiếc áo khoác mặc lên người, che đi vết thương, ngay sau đó cũng không cầm sách bút, đi thẳng ra ký túc xá.
Lúc Tô Bạch đi ra khỏi ký túc xá, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài khu vực ký túc xá, đã xuất hiện một số bóng dáng sinh viên, nam nữ đều có.
Lúc Tô Bạch đến khu giảng đường, người nơi này càng đông hơn.
Nhất là phòng 102 giảng đường AJ này, bàn trong phòng được xếp theo hình bậc thang, gần như là chật kín người, Tô Bạch đi từ cửa sau vào, tìm được Lưu Hòa, hắn liền ngồi cạnh anh ta.
Thầy giáo trước mặt thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy từng sinh viên cúp học đi vào trong giảng đường, ông ta giống như phó quan ở địa phủ, khóe môi cong lên, nở nụ cười trào phúng.
- Tôi không gọi được điện thoại cho Trần Sở, điện thoại của cậu ta tắt máy, làm sao bây giờ?
Lưu Hòa nói với Tô Bạch.
Nghe thấy những lời Lưu Hòa nói, Tô Bạch nhíu mày.
Đúng rồi, Trần Sở.
Tuy tối hôm qua, Tô Bạch có rất nhiều điều không hiểu về hành động của người đàn ông đeo kính râm và người đàn ông mặc áo quân đội, nhưng có một việc rất rõ ràng, mục tiêu và mục đích của bọn họ là sự kiện liên quan đến Trần Sở và bạn gái.
Cách để cho câu chuyện xưa này kết thúc, thậm chí là cách để cho bọn họ sống sót, có lẽ vấn đề đều nằm ở trên người Trần Sở và bạn gái của cậu ta.
Tối hôm qua, Tô Bạch nhớ được hắn nhìn thấy Trần Sở mang theo đồ ăn đi vào một nhà nghỉ tình thú, lúc trước rõ ràng hắn đã đoán sai ngày tử vong, vụ án giết người không phải xảy ra vào tối hôm qua mà rất có thể…Sẽ xảy ra vào tối hôm nay!
Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước của hắn để tiến hành suy đoán, điều này đã chắc tám, chín phần mười rồi, bởi vì nếu kéo dài thêm liền xung đột với thời gian phát hiện ra vụ án phanh thây.
- Điện thoại của tôi sắp hết pin, cho tôi mượn điện thoại của cậu, tôi biết Trần Sở ở đâu, tôi qua tìm cậu ta.
Tô Bạch không đợi Lưu Hòa kịp phản ứng liền cầm lấy di động của anh ta, sau đó rời khỏi phòng học.
Cho dù hiện tại tình trạng cơ thể của hắn không tốt lắm, nhưng Tô Bạch vẫn đi rất nhanh, thỉnh thoảng trên hắn cũng có mồ hôi chảy ra, thật ra tố chất thân thể của hắn khá tốt, nhưng hai ngày hôm nay quả thực quá mức giày vò, hơn nữa hắn còn bị thương.
Đi ra khỏi trường, con đường bên ngoài không có lấy một chiếc xe.
Tô Bạch thử dùng điện thoại của Lưu Hòa để gọi cho Trần Sở, nhưng bên kia vẫn tắt máy.
Tô Bạch đi vào nhà nghỉ, hắn vừa đi vào, dường như con người lại xuất hiện, ngay cả lễ tân đang đứng trước quầy và khách mới đang ngồi trên sofa đều có. Trước đó lúc ở bên ngoài, hắn cũng không có nhìn thấy thân ảnh của một ai, giống như nơi này trống không.
Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy kinh ngạc nhất chính là ở trên sofa còn có người thanh niên đã cứu mình hôm qua, anh ta dựa người vào ghế sofa, trước mặt anh ta có cốc nước lọc, hai chân vắt chéo, nheo mắt lại.
Tô Bạch chỗ anh ta, người đàn ông kia hơi nâng tay lên:
- Làm gì thế? Tôi không có hứng thú với người mới, cũng chướng mắt với phần thưởng bảo hộ người mới.
- Tôi…
Tô Bạch không biết mình nên nói gì bây giờ, nhưng lúc này hình như cũng không cần thiết nói thêm gì nữa, vào lúc này, cửa thang máy mở ra, một nam một nữ từ bên trong đi ra.
Trần Sở nắm tay bạn gái mình đi ra.
- Trần Sở.
Tô Bạch gọi.
- Tô Bạch, sao cậu lại ở chỗ này?
Trần Sở có chút ngoài ý muốn.
- Có việc gì thế? Tối hôm qua tôi quên không sạc điện thoại, điện thoại hết pin.
Vẻ mặt bạn gái Trần Sở có chút xấu hổ.
Người thanh niên kia thấy Tô Bạch và Trần Sở có quen biết, anh ta có chút kinh ngạc, ngón tay gõ lên bàn trà, sau đó đứng lên, đi tới sau lưng Tô Bạch.
- Cậu và nhân vật mục tiêu có quen biết?
Nhân vật mục tiêu?
Tuy Tô Bạch không biết nhân vật mục tiêu là có ý gì, nhưng hắn có thể đoán được đây là chỉ Trần Sở và bạn gái anh ta.
Hiển nhiên, giống như thấy hắn có quen biết Trần Sở, anh ta liền thu hồi thái độ không để ý đến hắn lúc trước.
- Đúng thế, chúng tôi quen biết.
- Vậy thì tốt rồi, cậu nghĩ biện pháp để cho bọn họ theo quỹ đạo lúc trước không về trường học mà chính là về chỗ phòng trọ mà bọn họ thuê, tình tiết trong câu chuyện xưa không thể khác biệt quá lớn với quỹ đạo của nó, cậu biết bọn họ, làm như vậy sẽ không bị quy tắc trừng phạt.
- Tô Bạch, sao cậu lại ở chỗ này?
Trần Sở đi tới hỏi.
- Hôm nay là sinh nhật tôi, giữa trưa tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.
Tô Bạch lập tức nói.
- Chuyện này….bất ngờ như vậy, làm sao trước đó cậu không nói…Na Na muốn quay về nộp bài tập, đầu giờ chiều cô ấy có tiết.
- Không có việc gì, tôi có thể chào hỏi qua với lãnh đạo khoa của cô ấy, học kỳ này bạn gái cậu sẽ không bị trượt tín chỉ nào đâu.
Tô Bạch thản nhiên nói.
- À…
Trần Sở nhìn thoáng qua bạn gái mình, anh ta biết bối cảnh nhà Tô Bạch, cho nên cũng không cho rằng Tô Bạch đang nói khoác lác, hơn nữa đối phương chịu mời mình đi ăn sinh nhật, cũng là hành động tôn trọng mình, thậm chí khiến anh ta có chút cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
- Được rồi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở nơi nào?
Trần Sở hỏi.
- Có thể mượn căn nhà cậu đang thuê không, tôi đã đặt đầu bếp của một khách sạn, lát nữa sẽ mang đồ đến, chỉ có tôi, cậu, còn có Na Na và Lưu Hòa, cậu biết rồi đó, ở trong trường học, tôi cũng không có mấy người bạn, cho nên sinh nhật của tôi tổ chức ở nhà cậu là được.
- Được rồi, vậy bây giờ qua nhà tôi phải không?
- Ừ.
Trần Sở nắm tay bạn gái đi ở phía trước, Tô Bạch đi theo phía sau, ba người đi ra khỏi nhà nghỉ, rất nhanh, người thanh niên trẻ tuổi kia cũng tuổi theo Tô Bạch, nói nhỏ vào tai hắn.
- Cậu có biết làm như vậy chẳng khác là cố ý đẩy họ về phía hố lửa không?
- Bọn họ đã chết rồi, mà tôi, lại muốn sống.
Tô Bạch trả lời.