Phát Thanh Khủng Bố

Chương 29 Duyên Phận Không Nói Nên Lời

Chương 29 Duyên Phận Không Nói Nên Lời


“Kít!!!”
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Chiếc xe Audi đang đỗ ở phía sau Tô Bạch bỗng nhiên tăng tốc, vượt qua xe Tô Bạch, đụng vào mấy người cảnh sát giao thông, lại đâm thẳng về phía chướng ngại vật thô sơ trên đường, sau đó trực tiếp quay đầu, đi ngược chiều.
Một màn này khiến cho tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều sợ ngây người, nhưng nói cho cùng, mọi người đều có tố chất chuyên nghiệp, nhanh chóng kịp phản ứng, bắt đầu cản chiếc xe kia lại, nhưng chướng ngại vật trên đường chỉ được bố trí một cách sơ sài, dù sao trên danh nghĩa hay là trên thực tế, bọn họ cũng chỉ đang kiểm tra nồng độ cồn mà thôi, cũng không phải là lấy đang nghĩ truy nã tội phạm bỏ trốn.
Tô Bạch đột nhiên có một loại cảm giác trời cũng giúp ta, xem ra đám cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự này, có lẽ là không có thời gian để ý đến hắn.
Nhưng mà, điều khiến cho Tô Bạch dở khóc dở cười xuất hiện, người cảnh sát tên là chị Lưu kia lại trực tiếp mở cửa xe, ngồi lên chỗ ghế phụ xe Tô Bạch, chỉ vào Tô Bạch nói lớn:
- Rẽ trái, đi đến giao lộ phía trước, cản nó lại!
Xe của Tô Bạch ở phía bên trái, phía trước xe hắn là một khoảng trống, chiếc xe Audi ở phía đối diện hắn đã chuẩn bị tăng tốc đi qua, xe cảnh sát muốn khởi động để đuổi theo căn bản là không kịp. Hơn nữa lấy biểu hiện tàn nhẫn trước đó của đối phương, người này tuyệt đối không phải là loại chỉ dựa vào kêu gọi đầu hàng liền khiến người kia dừng lại.
Tô Bạch hít sâu một hơi…Được rồi.
Hắn không nói hai lời, đánh tay lái sang trái, sau đó đạp chân ga. Tất cả động tác đều được hoàn thành liền một mạch, thật ra chị Lưu cũng không biết, nếu như không phải chiếc xe ở phía sau đột nhiên nổi điên, chiếc xe mà cô ta đang ngồi lên, chủ xe cũng dự định làm như thế, chỉ là chiếc xe Audi vượt lên trước một bước, nếu không phải vậy, hiện tại người làm chuyện này cũng là Tô Bạch.
Bánh xe ma sát, xoay tròn trên đường, thân xe chuyển hướng, chặn ngang ở làn xe đối diện.
Nhưng chiếc xe Audi căn bản không có giảm tốc độ, đâm thẳng đến.
Thật sự là dùng lưới đánh cá bắt được cá mập rồi à?
Hắn thật sự gặp phải tội phạm bỏ trốn?
Tô Bạch quả thật có chút kinh ngạc, xe của hắn đang dừng lại ở trên đường, nhìn ý tứ của chị Lưu, có vẻ giống như là thấy chết không sờn, muốn dựa vào tay lái của chính mình để cản xe đối phương.
Nhưng Tô Bạch không thể chơi liều như thế, nếu như là bình thường, có lẽ hắn thật sự làm thế, dù sao xe bị đâm ở vị trí chỗ ghế phụ, hắn nhiều nhất là bị thương nhẹ, hiện tại năng lực hồi phục của hắn mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng quan trọng là cốp xe phía sau có một thi thể, nếu như hai chiếc xe xảy ra va chạm, xe của hắn thuộc về bị động tiếp nhận, xe bị văng đi hoặc là đâm hỏng khiến cho cốp xe mở ra, thi thể kia cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người, vậy thì có việc vui rồi. Hơn nữa, cho dù xe không sao, có thể cản lại được đối phương, đối phương cũng bị cảnh sát bắt đi, nhưng cảnh sát nhất định sẽ thu dọn hiện trường, thậm chí xe của hắn có thể bị tạm thời mang đi làm bằng chứng, điều này cũng khó mà nói trước được, ít nhất sẽ bị kiểm tra và chụp ảnh lại, như vậy hoàn toàn không chối cãi được.
Sau khi suy nghĩ tất cả, hắn đột nhiên giẫm chân ga, di chuyển xe mình khỏi con đường phía trước.
Đối phương giống như ngầm hiểu, lập tức đánh tay lái, đi thẳng qua xe Tô Bạch.
Thấy xe người bị tình nghi cứ thế mà lái xe đi trước mắt mình, chị Lưu tức giận vỗ mạnh lên cửa kính xe, sau đó quát Tô Bạch:
- Vương bát đản, cậu làm gì đó!
- Tôi sợ cô xảy ra chuyện!
Tô Bạch giải thích.
- Cho dù tôi xảy ra chuyện cũng không thể để chiếc xe kia chạy mất, vừa rồi nó đã đâm ngã mấy đồng nghiệp của tôi, cậu!
Tô Bạch nhìn ra được, cô cảnh sát hình sự này cũng không phải là đang nói đùa, vừa rồi cô ta thật sự đặt an nguy của mình ra ngoài suy xét. Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến Sở Triệu, tên tiểu tử Sở Triệu kia nếu có được một nửa tinh thần cao thượng của cô cảnh sát hình sự này thì tốt, dĩ nhiên, Tô Bạch cũng biết rõ đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.
- Đuổi theo, đuổi theo cho tôi!
Chị Lưu lại quát!
Tô Bạch khẽ gật đầu, lập tức đánh tay lái, lái xe về phía trước.
Chiếc xe kia đi ngược chiều để chạy trốn, lúc này Tô Bạch cũng thế, đều là đi ngược chiều. Hiện tại lưu lượng xe không cao, cho nên chiếc xe kia vẫn có thể tiếp tục đi ngược chiều, nhưng nó cũng không thể đi quá nhanh.
Tô Bạch đi sau không bao lâu liền đuổi kịp, ở một con đường khác, đã có xe cảnh sát đuổi theo tới.
Chị Lưu cầm bộ đàm trong tay, không ngừng chỉ huy, dự định ở lối rẽ phía trước sẽ cản chiếc xe này lại.
Sau khi chờ chị Lưu phân phó xong, Tô Bạch lên tiếng:
- Không còn kịp rồi, bọn họ muốn chuyển hướng.
Quả nhiên, chiếc xe Audi ở phía trước từ làn xe cao tốc trực tiếp lái thẳng xuống dốc, ở bên dưới, cách đó không xa là một con đường nhỏ thuộc về nông thôn, đối phương rõ ràng rất quen thuộc với địa hình nơi này, cho nên dám lái như thế.
- Lái xuống dưới, tiếp tục đuổi theo.
Chị Lưu nói với Tô Bạch.
Tô Bạch khẽ nhíu mày, hắn lo lắng nếu mình tiếp tục lái xuống dưới, trên đường xóc này, cốp xe mở ra, đến lúc đó valy chứa thi thể cũng rơi ra ngoài, chiếc xe Audi ở phía trước, cũng bởi vì đường xá xóc nảy mà cốp xe phía sau mở ra.
Tô Bạch rất thẳng thắn, hắn trực tiếp phanh xe lại.
Lốp xe ma sát trên mặt đất tạo nên âm thanh vô cùng chói tai, chị Lưu không kịp đề phòng, cái trán đập vào xe.
- Cậu!
- Xe này là tôi đi thuê!
Tô Bạch giơ tay với chị Lưu.
Chị Lưu tức hổn hển, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra đi xuống, phía sau có một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại, chị Lưu lập tức lên chiếc xe này, sau đó chiếc xe cảnh sát cũng lao thẳng xuống dốc, đuổi theo chiếc Audi.
Tô Bạch châm một điếu thuốc, sau đó lại có mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo, một chiếc xe cảnh sát không may lắm, xe xóc nảy chệch hướng, lao thẳng xuống mương, toàn bộ xe rơi vào trong mương, khiến Tô Bạch đang ngồi trong xe bật cười.
Tô Bạch nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, những cảnh sát xung quanh đều vội vàng đuổi theo chiếc xe kia, bên này còn đang sơ cứu cho mấy người bị thương, dường như không có ai chú ý đến Tô Bạch. Tô Bạch lại một lần nữa khởi động xe, quay xe lại, đi đến nơi mà hắn dự định đến.
Cứ như thế, mất thêm khoảng nửa tiếng nữa, cũng may trước khi mặt trời lặn, Tô Bạch đã đi đến chỗ nhà xưởng bỏ hoang kia.
Nơi này thường xuyên được một đám người mê CS coi làm căn cứ, Tô Bạch và Sở Triệu đã từng đến chơi qua, cho nên hắn nhớ kỹ nơi này, dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chính là, Tô Bạch nhớ kỹ nơi này có xăng.
Thật ra xăng này được dùng làm đống lửa, tạo nên bầu không khí thực chiến, bình thường đều giấu ở chỗ đây, có lẽ những thứ này là của mấy người đã đi làm hoặc một số thiếu gia nhà giàu đến đây chơi, một trang bị đã trị giá hơn mấy ngàn, cho nên bọn họ cũng không quan tâm đến chút tiền đó.
Tô Bạch đỗ xe ở một chỗ kín đáo, hắn xuống xe, mở cốp sau, xách theo vali đi đến một cái hố nhỏ phía sau nhà xưởng. Hắn ném vali xuống đấy, sau đó Tô Bạch lấy xăng ra, mở nắp can, đổ xăng xuống đó.
Tiếp theo, Tô Bạch nhặt một thanh gỗ dưới đất, cầm bật lửa lên nhóm lửa, hắn ném thanh gỗ xuống đó, xăng gặp lửa, bắt đầu cháy rừng rực.
Tô Bạch ngồi xổm bên cạnh chiếc hố, một tay xoa cằm.
- Hút một lần máu mà phải vất vả như này, thật đúng là mệt mỏi, lần sau vẫn nên mua thì hơn.
Tuy hiện tại con đường mua huyết tương đã càng ngày càng khó, phía trên cũng quản lý nghiêm ngặt hơn, nhưng có tiền có thể xui khiến được ma quỷ.
Thấy bên dưới đã cháy gần hết, Tô Bạch phủi tay, đứng lên, chuẩn bị rời đi nơi này.
Nhưng mà, vào đúng lúc này, nới ra bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, một chiếc xe Audi đầy vết xước đi vào từ cổng chính của nhà xưởng.
Tô Bạch lập tức có một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Hắn và chiếc xe Audi này, hình như quá có duyên thì phải.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất