Edit: kaylee
"Tàn ảnh?"
Lão bất giác ngẩn ra, lúc quay đầu, hô hấp rất nhỏ của nữ tử xẹt qua bên tai lão.
"Ngươi còn có một chiêu."
"Ngươi đi chết đi!!!"
Lửa giận bốc cháy lên mãnh liệt, làm cho Hồng Quân bỗng chốc mất đi lý trí, thân thể đột nhiêm nhằm về phía nữ tử ở một bên, tàn nhẫn trong mắt vô cùng dày đặc. Thật giống như, muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Ngay tại lúc trường kiếm tới trước mặt Mạc Vũ, một thanh kiếm nhỏ (L: chỉ chiều rộng đó: nhỏ, mảnh) màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng, lập tức, một dòng Linh Khí nồng đậm nghênh diện mà đến, rồi sau đó, kiếm trong tay Hồng Quân ngừng lại giống như bị héo rũ, mặc cho Hồng Quân dùng lực như thế nào đều không thể lại tiến về phía trước một tấc (1 tấc = 10cm).
"Ta đã nhường ngươi ba chiêu, hiện tại, có phải nên đến lượt ta hay không?" Mạc Vũ nâng tay nắm giữ kiếm nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời, mặt tràn đầy tươi cười mở miệng. Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Quân lập tức trắng bệch, run run rẩy rẩy nhìn chằm chằm kiếm trong tay Mạc Vũ, thất thanh tiêm kêu lên: "Linh Khí!!! Lại có thể là Linh Khí."
Đừng nhìn phế Linh Khí cũng là Linh Khí, nhưng so sánh với Linh Khí chân chính, kia nhưng thật sự là kém quá xa.
Hơn nữa, Linh Khí luôn luôn đều là thứ trong truyền thuyết, vì sao trong tay một hộ vệ của Bách Thảo Đường lại có thể có loại đồ này?
"Không sai biệt lắm sắp hết một phút đồng hồ."
Mạc Vũ mỉm cười đi đến chỗ Hồng Quân, Linh Khí trong tay tản mát ra uy áp làm cho trái tim của Hồng Quân không tự chủ được mà run lên. Nhưng mà, lão còn không có tìm được thời cơ đào thoát, ‘ầm’ một tiếng nổ, một đạo kiếm khí như rồng tập kích mà đến, mang theo khí thế bức người.
Tại lúc chỉ mành treo chuông này, Hồng Quân vội vàng xông đến phía trước.
Kiếm khí thổi qua trên người lão, hung hăng dừng ở phía trên ngọn núi cách đó không xa, ngọn núi vốn vô cùng chắc chắn vậy mà ở dưới một chiêu này bị san bằng đỉnh núi, ầm ầm rơi xuống đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hồng Quân ứa ra mồ hôi lạnh, lão lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi.
Lần đầu tiên, lão cảm thấy sợ hãi!
"Cố Nhược Vân, đến cùng ngươi muốn như thế nào?"
Hồng Quân cắn chặt hàm răng, hung hăng nói một câu, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Mạc Vũ đi tới phía mình, vẻ mặt của lão không tự chủ được mà hòa hoãn lại, cầu xin nói: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, các ngươi thả ta được không?"
Giờ phút này, Hồng Quân hoàn toàn không có cái loại tư thái cao ngạo kia, cả đầu tóc bạc lộn xộn kề sát khuôn mặt già nua kia, thoạt nhìn vô cùng đáng thương lại thật đáng buồn.
Nhưng lão có năng lực như thế nào? Ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu.
Dù sao chờ trở về Thiên Thành, lão truyền bá chuyện trên tay hộ vệ của Cố Nhược Vân có được Linh Khí ra ngoài, lúc đó, không cần bản thân ra tay, cũng sẽ có một đám người muốn giết nàng.
"Thả ngươi?" Cố Nhược Vân cười cười: "Sau khi ta thả ngươi, ngươi sẽ thả ta sao? Phỏng chừng đến lúc đó, ta sẽ ứng phó rất nhiều kẻ địch đến từ khắp nơi muốn tranh đoạt Linh Khí! Hồng Quân, lúc trước chính ngươi cũng nói qua, người nhìn thấy qua phế Linh Khí của ngươi đều phải chết, vậy…….... Chúng ta cũng là như thế, Mạc Vũ, ra tay đi."
Nghe lời nói của Cố Nhược Vân, mặt Hồng Quân lập tức xám như tro tàn, thế nào lão cũng không rõ ràng, đến cùng là khi nào thì nha đầu kia biết suy nghĩ trong lòng lão?
Nhưng mà, lão không cam lòng, không cam lòng sẽ chết ở loại địa phương hoang tàn vắng vẻ này, sau đó trở thành điểm tâm của nhóm Linh Thú.
Đột nhiên, Hồng Quân thoáng nhìn Viêm nằm ở một bên trong bụi cỏ nghỉ ngơi, trong mắt hiện lên một ánh sáng bén nhọn, ngay sau đó, thừa dịp đám người Cố Nhược Vân không có chú ý, lão bỗng chốc xông đến, bàn tay to túm một cái, bắt Viêm đến trong tay, ‘ha ha’ cười phá lên, uy hiếp nói: "Cố Nhược Vân, nếu ngươi muốn cứu mạng của con Linh Thú này, vậy ngươi thả ta đi, nếu không, ta sẽ giết nó."