Chương 6
Khi ta bị áp giải về Tam Tuyền Sơn, là Thủy Ngọc đến đón.
Hắn vẫn cầm chiếc ô đỏ đó, cười nói xin lỗi những người của môn phái khác. Thậm chí còn không thèm nhìn ta.
Phía sau là Thẩm An An đang sụt sịt nước mắt theo sau.
"Sao lại bắt sư tỷ? Oan uổng quá, sư tỷ mới bao nhiêu tuổi chứ! Các người làm gì vậy!"
Ta bao nhiêu tuổi? Ta khẽ nhếch môi.
Ngoài ta và Thủy Ngọc, không ai biết.
Quá hoàn hảo.
Từ năm mười một tuổi, khoảnh khắc hắn vươn tay về phía ta, tất cả đã được định đoạt.
Vừa là kéo ta ra khỏi vũng lầy, vừa là cứu rỗi chính hắn.
Ta bị giam vào Tam Xích Sơn.
Gọi là Tam Xích Sơn, không phải vì chỉ cao ba thước, mà vì nơi đây quanh năm tuyết rơi, tuyết dày đến ba thước.
Ta biết, thời gian bọn họ bàn bạc sẽ không quá ngắn, trước khi mùa xuân đến, sẽ nghĩ ra cách xử lý ta.
Ngày đó Thủy Ngọc lên núi, ta từ xa đã thấy một chiếc ô đỏ giữa tuyết trắng.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ không gặp ta nữa.
Dù sao đến bây giờ, mọi chuyện đã an bài, ta cũng không còn giá trị gì nữa.
Khi hắn đến, ta như thường lệ nhận lấy chiếc ô.
"Sư phụ."
Hắn cụp mắt xuống.
Trở về điện, hắn cởi áo choàng. Chú ý đến thanh Nhược Tà ta đặt bên cạnh.
"Nguyệt Hoa dùng không thuận tay sao?"
Ta nâng hộp kiếm bên cạnh lên, quỳ xuống, hai tay dâng lên.
Từ khi hắn tặng thanh kiếm này cho ta, ta luôn cẩn thận bảo quản. Dấu vết sử dụng không nhiều, nếu không nhìn kỹ, chẳng khác gì mới.
Thủy Ngọc nhìn ta một lát, không nhận.
"Nó là của con."
Ta cong môi: "Là một thanh kiếm tốt, theo con thì quá lãng phí."
Dù sao ta, chắc chắn phải chết.
Thủy Ngọc quay người, lưng đối diện với ta.
Hắn có động lòng.
Nhưng thông minh như hắn, động lòng cũng chỉ là động lòng mà thôi.
Một lúc lâu, hắn nói. "Ta sẽ trở thành một chưởng môn tốt, không chỉ là chưởng môn."
Cửu Châu thống nhất, thiên hạ đại đồng.
Ta biết.
Nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Thẩm An An khi nói những lời này, ta cũng không khỏi nhẹ nhõm hơn một chút.
"Vậy thì tốt quá rồi."
Thấy ta chỉ hỏi một đáp một, không nói thêm lời nào, hắn nhắm mắt lại.
"Lúc đó ta còn quá nhỏ, quá muốn vươn lên. Vì mạnh mẽ, ta có thể làm bất cứ điều gì."
Cho nên đã tu luyện tà thuật, không thể kiểm soát, gây ra tai họa thảm khốc. Rồi sau đó, từ khi cứu ta, hắn đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch của mình.
Hắn biết sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bại lộ, mà hậu quả đó hắn không thể gánh vác.
Ba năm không gặp ta, hắn đã tự đoạn kinh mạch để tái tạo, cũng đã cho ta ba năm tháng tốt đẹp nhất.
Ta vuốt ve kiếm tuệ của Nhược Tà, chính là cái mà Thẩm An An đã tặng ta.
"Ba năm trước Cửu Châu đại bỉ, người để con lên đài, là vì con, hay —— Chỉ vì bây giờ?"
Nói cho thế nhân biết, ta có năng lực gây ra tai họa Họa Châu.
Thủy Ngọc nhìn ta, không nói gì.
Ta hiểu rồi.
Im lặng rất lâu, hắn khoác áo choàng.
"Bạn của con rất muốn gặp con."
Lần nữa nghe thấy giọng Thẩm An An, đã gần đến năm mới.
Nàng ta cầm cơm tự làm, điên cuồng đập cửa.
"Tạ Bạch sư tỷ! Ta đã điều tra ra rồi, sư tỷ sao lại ngốc như vậy! Thủy Ngọc là người Họa Châu, kiếm thuật của sư tỷ cũng đều do hắn một tay dạy dỗ! Tại sao lại nhận hết tội lỗi về mình chứ!"
Cách một cánh cửa, ta hỏi nàng.
"Thế giới ba trăm năm sau ngươi nói, là thật sao?"
Thẩm An An vội vàng nói: "Đương nhiên là thật! Khoan đã... Sư tỷ không phải vì——"
"Không được, Tạ Bạch! Sư tỷ đừng làm chuyện dại dột!"
Ta không tự chủ nhếch môi.
Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
"Nếu không phải hắn, năm mười một tuổi ta đã chết rồi."
Giọng ta ôn hòa, những ngày tháng đó quá khổ, ta đến giờ vẫn không muốn nhớ lại. Hắn đã cho ta mạng sống thứ hai, điều này không thể nghi ngờ.
Cho nên…
"Hắn là người duy nhất có tư cách hủy hoại cuộc đời ta."
Một tay xây dựng, một tay hủy diệt.
Thẩm An An vừa sốt ruột vừa giận vì ta không chịu hiểu, nàng ta còn muốn nói thêm, bị ta cắt ngang.
"Thẩm An An."
Nàng ta sững sờ.
Ta nói: "Chúc mừng năm mới."