Chương 300
Lĩnh Vực Và Kỹ Xảo
Phong Vân Vô Kỵ thần sắc bất biến, lòng yên tĩnh như một giếng nước không dao động. Đối mặt với một đao khí thế kinh người của Chiến Tâm, hắn lại vung tay áo lên. Tất cả cánh hoa đang xoay chuyển từ bốn phía bỗng nhiên tụ lại, theo một chưởng của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, lập tức hóa thành một phiến cánh hoa khổng lồ bay về hướng đao mang.
"Ầm!"
Bên trong lĩnh vực của đối phương, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể phát huy hoàn toàn thực lực. Đối mặt với một đao của Chiến Tâm, cánh hoa khổng lồ kia bỗng nhiên vỡ nát. Một trân thanh âm giòn giã vang lên, vô số cánh hoa lại lần nữa trở nên dày đặc, tỏa ra bốn phía…
Đao thế chém xuống. Phong Vân Vô Kỵ còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vang lên tiếng vỡ tan, hóa thành một chùm mảnh vụn dưới đao.
- Quá yếu, chậc chậc…
Chiến Tâm lắc đầu:
- Thật không hiểu vì sao đế quân lại coi trọng ngươi như vậy…
Chiến Tâm xoay người, chậm rãi đi ra bên ngoài. Băng cứng trước người hắn giống như không khí, không hề có trở ngại gì…
Mới đi được vài bước, Chiến Tâm bỗng nhiên dừng lại. Dùng thần thức có thể quan sát được, ở phía sau, hai dòng lũ do cánh hoa hình thành bỗng nhiên bắn đến. Vẻ mặt của hắn khẽ biến đổi, nhún chân một cái, xoay tròn nhảy vọt lên không. Đang ở không trung, tay phải của hắn thuận thế chém ra một đao. Đao khí mờ mịt phá không bay ra chém nát đoàn cánh hoa vô tận…
Chiến Tâm lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đảo qua khắp nơi nhưng lại không hề phát hiện được gì. Bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu, một giọng nói băng lãnh như muỗi kêu vang lên bên tai hắn:
- Ngươi không thể giết chết ta. Hiện tại hãy xuống đi!
Chiến Tâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu, một luồng ánh sáng màu đen đã mạnh mẽ chém xuống. Trong lòng hoảng hốt, hắn chợt quát to một tiếng:
- Phong Vân Vô Kỵ!
Thanh âm tràn ngập sự kinh ngạc vô hạn và không thể tin.
Một cột băng hình thoi xoay tròn từ trong tầng mây rơi xuống đột nhiên nổ tung. Trong cột băng, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng bay ra, tay phải chấp kiếm chém xuống, không có một chút dấu hiệu báo trước, kiếm trong tay hắn lại là Đệ Ngũ Kiếm Đảm sắc bén lừng danh thiên hạ.
Chiến Tâm trong lòng càng hoảng sợ. Kình khí chưa hề phát tiết, ngưng tụ lại bên trong trường kiếm, căn bản sẽ không bị quy tắc của lĩnh vực ảnh hưởng. Một kiếm này nếu như chém xuống, chỉ sợ hậu quả khó lường…
Trong lúc nguy cấp, tại khoảnh khắc Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay Phong Vân Vô Kỵ chém về phía khuôn mặt, tay trái của Chiến Tâm cũng giơ ra trước người…
"Xuýt!"
Chân khí trong đan điền của Chiến Tâm điên cuồng vận chuyển, một vòng ánh sáng rực rỡ từ khuỷu tay nhanh chóng tỏa ra, bao trùm toàn bộ bàn tay. Gần như ngay ánh sáng kia bao trùm đầu ngón tay, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng lặng lẽ không một tiếng động phá vỡ tầng tầng không gian chém vào tay trái của hắn. Một trận thanh âm sắc bén vang lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cuối cùng bị bàn tay cứng như thép của Chiến Tâm kẹp lấy. Chiến Tâm cười lạnh một tiếng, tay phải thình lình vung ra đánh thẳng ngực của Phong Vân Vô Kỵ. Ngay lúc này, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đang bị kẹp lấy đột nhiên từ cương hóa thành nhu, thân kiếm gập lại chém về hướng đầu của Chiến Tâm.
Một chiêu này hoàn toàn ra khỏi dự liệu của Chiến Tâm, căn bản không ngờ thanh kiếm này lại có thể mềm cứng như vậy. Mắt thấy một luồng sáng lạnh từ mũi kiếm đen kịt của Đệ Ngũ Kiếm Đảm vót về phía đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên phát lạnh. Hắn đã lĩnh giáo qua sự sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm, nào dám để cho thanh kiếm này vót trúng…
Cao thủ dù sao cũng có thủ đoạn của cao thủ. Tay phải của Chiến Tâm vẫn tiếp tục đánh ra, tốc độ không giảm mà còn tăng thêm, đồng thời thân trên cố gắng ngửa về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Đệ Ngũ Kiếm Đảm…
"Ầm!"
Kình khí tung bay, tuyết hoa phiêu đãng, tiêu tán về bốn hướng. Những băng lăng khổng lồ rơi xuống gần hai người trong vòng trăm trượng ầm ầm vỡ tan, vụn băng bắn ra tung tóe. Chiến Tâm dù sao cũng là một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, bên trong lĩnh vực công lực của hắn lại tăng thêm không ít, một chưởng này đánh vào, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể chống đỡ được. Một cỗ chân lực cuồng bạo tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, toàn thân hắn liên tục nổ tung, hóa thành mảnh vụn đầy trời…
"Xoẹt!"
Một ánh kiếm sắc bén từ trong con ngươi của Chiến Tâm xẹt qua, cuối cùng chỉ cách khuôn mặt của hắn một chút. Đệ Ngũ Kiếm Đảm rít lên một tiếng, hóa thành một cầu vồng biến mất trong hoa tuyết ào ạt, chỉ còn lại một mình Chiến Tâm đứng giữa hư không…
Một cảm giác đau rát từ trên mặt truyền đến. Chiến Tâm bất giác đưa tay lau qua, cảm giác lòng bàn tay ươn ướt. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lòng bàn tay đầy máu, lúc này mới cảm thấy không bình thường.
"Tách!"
Từ dưới cằm, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống. Chiến Tâm ngạc nhiên, dùng tay chạm vào. Trên gương mặt của, làn da trắng nõn đột nhiên nứt ra. Một vết kiếm xấu xí từ má trái kéo dài đến má phải, vết thương cơ hồ đến gần xương sọ…
Bên ngoài mấy ngàn trượng, tại trung ương thiên địa, một Phong Vân Vô Kỵ khác lại xuất hiện giữa hư không. Bên người hắn, vô số cánh hoa của tuyết liên không ngừng hợp tan. Tay phải của hắn vươn ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền từ trong gió tuyết bay ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn, phát ra một tiến ngân khẽ.
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nhìn Chiến Tâm, lẩm bẩm nói:
- Nếu như trước khi ta hoàn thành Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ hai, ngươi xuất thủ cuốn ta vào lĩnh vực, nói không chừng còn có thể giết chết ta. Thế nhưng hiện tại, ngươi đã không có năng lực đó…
- Phong Vân Vô Kỵ, ta muốn giết ngươi!
Trong ký ức của Chiến Tâm đây là lần đầu tiên thụ thương. Hắn bỗng nhiên hét lớn, hai tay vung lên. Từ bốn phía, vô số cột băng gào thét lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ…
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ căn bản không hề có ý phản kháng, tùy ý để cho mấy vạn cột băng toa khổng lồ như băng sơn đánh nát thân thể và cánh hoa đầy trời thành mảnh vụn. Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân vang vọng cả không gian, lại lần nữa biến mất không thấy.
"Ta phải được tỉnh táo lại! Đúng vậy, ta phải tỉnh táo lại…" Phong Vân Vô Kỵ vừa "chết", đầu óc của Chiến Tâm trái lại vô cùng tỉnh táo lại. Hắn thở vài hơi thật sâu, máu tươi vốn đang tràn ra trên mặt cuối cùng lại rút vào.
Chiến Tâm cũng biết, một kích vừa rồi vẫn không thể giết chết Phong Vân Vô Kỵ, chỉ phá hủy hóa thân của hắn mà thôi.
Thân là một cường giả, hơn nữa còn là cường giả Thần cấp hậu kỳ, Chiến Tâm tin tưởng tuyệt đối có thể đánh chết bất cứ đối thủ nào thực lực thấp hơn mình. Cho dù đối mặt với cao thủ đồng cấp, vinh dự của Chiến tộc cũng không cho phép hắn bại dưới tay đối phương.
Mà trên thực tế, so với thất bại còn khó chịu hơn đó là bị một kẻ thực lực không bằng mình đùa giỡn.
Trong mắt của Chiến Tâm, Phong Vân Vô Kỵ chính là một kẻ thực lực không bằng hắn. Chí ít, trên người Phong Vân Vô Kỵ hắn cũng không cảm giác được lực lượng của lĩnh vực, thứ mà các cao thủ Thần cấp hậu kỳ đều có thể cảm ứng được lẫn nhau.
Trong đầu vang lên lời nói của đệ nhất chiến tướng, Chiến Tâm trong lòng giật mình, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu.
"Vô Hạn Tiểu Thiên Địa! Không sai! Chiến tướng hình như đã từng nói qua, nhược điểm lớn nhất của loại võ học này chính là bản thể không thể di động. Có điều…" Chiến Tâm dùng thần thức truy tìm tại địa phương Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện lần cuối cùng, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện dược gì, chân mày của hắn khẽ nhíu lại: "Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ hai? Lẽ nào bản thể của hắn đã có thể di động… Tìm được bản thể của hắn, nhất định có thể giết chết hắn … Nhưng bản thể của hắn rốt cuộc ở nơi nào…"
Ánh mắt của Chiến Tâm hiện lên vẻ hung ác. Hắn đứng thẳng trong hư không, đưa mắt đảo qua bốn phương, đánh giá nơi mà bản thể có khả năng tồn tại nhất khi Phong Vân Vô Kỵ thi triển Vô Hạn Tiểu Thiên Địa.
Trong khi Chiến Tâm đang suy nghĩ làm cách nào để ứng phó với Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, tại một nơi nào đó trong lĩnh vực, Phong Vân Vô Kỵ cũng đang một mặt cảm thụ đặc tính của lĩnh vực, một mặt suy nghĩ rốt cuộc làm thế nào mới có thể phá vỡ được lĩnh vực này, có lẽ chuẩn xác mà nói là làm sao ứng phó với loại lĩnh vực này.
"Không đúng! Lĩnh vực nhất định có sơ hở, không thể nào hoàn mỹ vô khuyết… bằng không mà nói, Chí Tôn đã không cần thiết phải tồn tại. Lĩnh vực một khi thi triển, đối thủ chỉ có hai lựa chọn, một là sẽ bị đánh chết, hai là sẽ bị vây khốn vĩnh viễn bên trong lĩnh vực." Phong Vân Vô Kỵ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển: "Lĩnh vực… lĩnh vực… rốt cuộc là thứ gì? Nó rốt cuộc có gì khác so với không gian bình thường?
- Ha ha ha…
Bỗng nhiên một trận cười cuồng dại vang lên. Chiến Tâm đứng ngạo nghễ giữa hư không, cười lớn:
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi trốn không thoát đâu! Ta đã tìm được sơ hở của ngươi rồi.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn không cử động, nhưng sự chú ý cũng đã tập trung vào người Chiến Tâm.
- Chỉ cần tìm được bản thể của ngươi, ngươi nhất định phải chết… Ngươi không thể đấu lại ta.
Chiến Tâm cười lạnh:
- Mặc dù ta không nhìn thấy bản thể của ngươi, cũng không thể dùng thần thức cảm ứng được… phải thừa nhận công pháp này của ngươi quả thật ảo diệu, nhưng không nhìn thấy ngươi, cũng không có nghĩa là ta sẽ không tìm được bản thể của ngươi. Mgươi hãy chấp nhận đi…
Chiến Tâm cười lớn, ống tay áo vung lên, liên tục huy động. Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, những cột băng từ trời cao rơi xuống bỗng nhiên rung chuyển, vô số vụn băng ào ào rơi xuống. Theo bàn tay Chiến Tâm vung lên, từng cột băng dày đặc dưới sự điều khiển của hắn đồng loạt lao về một hướng …
"Ầm ầm ầm!"
Những tiếng nổ liên tục vang lên, từng khối băng sơn thật lớn lơ lửng giữa không trung bị từng cột băng khổng lồ bắn trúng, ầm ầm nứt ra, nổ tung thành một đoàn sương tuyết lượn lờ không tan.
Con ngươi Chiến Tâm co rút lại, hai tay liên tục huy động. Trên đỉnh đầu vụn băng rơi xuống như mưa rơi, từng cột băng toa lại liên tục lao về một phương hướng khác…
Một cột lại một cột. Chiến Tâm dùng phương pháp nguyên thủy nhất, nhưng cũng là trực tiếp hữu hiệu nhất. Phá hủy băng sơn giữa không trung, dùng phương thức này để tìm ra nơi ẩn thân của bản thể Phong Vân Vô Kỵ.
"Bản thể nhất định là nhược điểm của hắn. Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ nhất, bản thể không thể di động được. Tầng thứ hai cho dù có lợi hại hơn, cũng không thể khiến cho lực phòng ngự của bản thể được tăng cường ngang với bản thân, cho nên bản thể vẫn là nhược điểm của hắn. Đúng, nhất định là như vậy…" Chiến Tâm càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng càng cảm thấy hưng phấn. Hai tay của hắn vẫn liên tục huy động. Vô số cột băng trong suốt lấp lánh lại bay về hướng một băng sơn khác…
Phi Thăng Chi Hậu
Hoàng Phủ Kỳ
www.dtv-ebook.com