Phi Thăng Chi Hậu

Chương 442

Chương 442


Cánh Cổng Thiên Đường

"Bình!"
Đệ Ngũ Kiếm Đảm chém xuống. Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp vẫn luôn nhắm mắt như đang minh tưởng, lúc này đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen trắng bắn ra ánh sáng rực rỡ như sao trời, cánh tay bọc giáp đen tinh xảo che ngang trước ngực. Kiếm và tay va chạm phát ra một tiếng ma sát chói tai, từng tia lửa từ giáp tay màu đen của Lộ Tây Pháp bắn ra. Nơi Đệ Ngũ Kiếm Đảm chém xuống, một vết nứt rõ ràng đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí có thể lay động thiên địa xẹt qua trên đầu Lộ Tây Pháp. Trong kiếm khí đủ để xé rách hư không, cả tòa Chúng Ma điện đều rung lên kịch liệt…
Con ngươi như sao trời của Lộ Tây Pháp bỗng nhiên co rút lại một chút, một luồng sát cơ lóe lên trong mắt. Một bóng đen từ trong giáp tay của hắn bắn ra, từ trên cao cắt xuống…
Gần như đồng thời, tại vùng đất hỗn độn, hình chiếu của Lộ Tây Pháp vẻ mặt lạnh lùng như thần linh, mười hai chiếc cánh đột nhiên lay động. Một luồng gió xoáy màu từ dưới đất cuốn lên, sau đó đã không còn thấy hình bóng của Lộ Tây Pháp…
Ở phía xa, chúng cường giả Thái Cổ không khỏi nhíu mày. Trong khoảnh khắc, tất cả bọn họ đều cảm nhận được dấu hiệu của lực lượng hắc ám tràn ngập tại vùng đất hỗn độn này đang tụ tập lại…
"Ầm!"
Trước người Phong Vân Vô Kỵ vài thước, một vệt sáng nhàn nhạt từ trong hư không đen kịt hiện lên, sau đó phác thảo thành đường nét của Đọa Lạc chi vương. Một cái bóng hình nắm tay cuốn theo ánh sáng màu đen đầy trời, như trút nước vung mạnh về phía Phong Vân Vô Kỵ…
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Lộ Tây Pháp đã hoàn toàn dung hợp với hắc ám, chỉ lưu lại một đường nét nhàn nhạt. Hắn không nói gì, cũng không ra tay, để mặc cho cơn lốc hắc ám đầy trời kia điên cuồng trút xuống…
Năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng lại không hủy diệt được một nhân loại đứng yên bất động. Tất cả năng lượng hắc ám dường như bị một loại quy tắc chi phối, tại trước người Phong Vân Vô Kỵ tách ra làm hai, như nước chảy lướt qua hai bên, sau đó lại hợp làm một phía sau người hắn …
Từng mảng đất lớn bị khí tức hắc ám ăn mòn, vô thanh vô tức phân giải, một cái hố lớn nhanh chóng thành hình. Ở bên bờ, chúng cường giả Thái Cổ đều hít một hơi lạnh, nhắc nhở nhau một tiếng, sau đó nhún chân bắn ngược về các hướng. Từ trên không quan sát xuống, lại phát hiện phiến lục địa này giống như một cái "hải dương hỗn độn" khác tràn ngập năng lượng cuồng bạo.
Năng lượng hắc ám cuồn cuộn không ngừng từ trong hư không tràn vào trong nắm tay của Lộ Tây Pháp, sau đó lại tràn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang đứng yên không nhúc nhích. Gió mây nổi lên đầy trời, tiếng gió rít không ngừng vang vang. Lộ Tây Pháp dường như vẫn không tin Phong Vân Vô Kỵ lại có thể mạnh đến mức độ này, vẫn không ngừng gia tăng năng lượng phát ra…
Bên trong Chúng Ma điện.
"Rắc rắc!"
Một tiếng giòn giã vang lên, một khe nứt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ. Sau khi bóng đen kia cắt qua, thân thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng nứt ra thành hai nửa, hóa thành nước chảy trút xuống đất…
Hai cái bóng màu trắng nhàn nhạt trút xuống mặt đất, nhưng khi còn cách mặt đất mấy tấc, đột nhiên lay động, phân làm hai bên bắn đi. Trong hư không, một loại quy tắc vô hình lại lần nữa bị dẫn động. Trong ánh mắt kinh hãi của hai gã Địa Ngục quân chủ, hai cái bóng một trái một phải chợt lóe lên, sau đó hình thành hai Phong Vân Vô Kỵ giống nhau như đúc.
Sắc mặt của Lộ Tây Pháp biến đổi, vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trên mặt, tay phải đặt trên bảo tọa đen kịt nhún một cái, người đã đứng thẳng lên. Một luồng sát cơ dày đặc từ trong mắt hắn bắn ra, đang lúc chuẩn bị xuất thủ, dị biến lại nổi lên…
"Xoẹt!"
Hai Phong Vân Vô Kỵ giống nhau như đúc lại nứt ra, hai nửa hình chiếu bắn về hai phía, lại hình thành bốn Phong Vân Vô Kỵ hoàn chỉnh. Bốn gã Phong Vân Vô Kỵ đồng thời bay lên, tại không trung thân thể lại nứt ra…
"Cộp Cộp…"
Tám tiếng bước chân rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, bên trong Chúng Ma điện đã có thêm tám Phong Vân Vô Kỵ giống nhau như đúc…
Hai gã Địa Ngục quân chủ và cả Lộ Tây Pháp trong lòng đều nổi sóng: "Sao hắn có thể làm được?"
Quy tắc hình chiếu cũng không phải là không có hạn chế. Loại năng lực này được khai quật đầu tiên tại Thiên Đường. Các Sí thiên sứ được Chủ Thần phân thân hàng lâm tại vị diện khác chỉ dẫn, căn cứ vào đặc tính của thiên sứ, sáng tạo ra năng lực hình chiếu vị diện có thể giảm tổn thất của Thiên Đường đến mức thấp nhất.
Loại năng lực này mặc dù được tạo ra dành cho thiên sứ, nhưng chỉ cần năng lực đạt đến trình độ nhất định, cùng với nắm giữ quy tắc liên quan, muốn tạo thành hình chiếu tại vị diện khác cũng không phải là chuyện khó khăn. Nhưng hình chiếu vị diện có một điều kiện tiên quyết: nếu như năng lực cho phép, một bản thể có thể đồng thời lưu lại hình chiếu của mình tại nhiều vị diện, thế nhưng trong một vị diện, cùng một lúc chỉ có thể tồn tại một hình chiếu.
Theo lý giải ban đầu của Thiên Đường đối với quy tắc hình chiếu, vị diện giống như một tờ giấy mỏng dạng lưới, trên tờ giấy mỏng này, một vật thể chỉ có thể chiếu rọi một cái bóng mà thôi.
Nhưng biểu hiện của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn đảo lộn lý luận cơ sở này của quy tắc hình chiếu này. Càng khoa trương hơn, Lộ Tây Pháp hoàn toàn tin tưởng, tên nhân loại này chỉ mới học trộm được hệ thống quy tắc liên quan đến hình chiếu từ hình chiếu vị diện của mình tại hải dương hỗn độn.
Bất luận là ngộ tính, năng lực suy luận hay là thực lực, tên nhân loại này đều khiến cho Lộ Tây Pháp e ngại, dẫn đến trong lòng sinh ra sát ý.
"Cheng!"
Một tiếng rít vang lên, bóng đen lúc đầu đã cắt đứt hình chiếu của Phong Vân Vô Kỵ trong Chúng Ma điện bay vào trong bàn tay đang duỗi thẳng Lộ Tây Pháp, là một thanh trường kiếm bốc cháy lửa đen hừng hực, thân kiếm có khắc những phù văn màu vàng.
"Bách bách!"
Hai chiếc cánh sáng màu đen nhàn nhạt từ phía sau Lộ Tây Pháp vươn ra, nhẹ nhàng chuyển động. Sau hai tiếng giòn giã, lại thêm một đôi cánh sáng màu đen khác từ phía sau Lộ Tây Pháp vươn ra. Tổng cộng sáu đôi cánh sáng xuất hiện tại phía sau Lộ Tây Pháp, chậm rãi co giãn.
"Cộp!"
Vẻ mặt Lộ Tây Pháp nghiêm nghị. Tại giờ khắc này, thần thái của hắn trông giống như một vị thần linh chỉ còn lại lý trí. Nhẹ nhàng bước ra một bước, Lộ Tây Pháp bình tĩnh đạp lên bậc thềm, đi xuống bên dưới…
Gần như cùng lúc, tại hải dương hỗn độn, bản thể của Phong Vân Vô Kỵ đứng sừng sững như trụ cột, mặc cho hắc ám vô biên vô bờ điên cuồng chảy qua, rốt cuộc cũng đã động, hướng về Lộ Tây Pháp cách đó hai trượng giơ ra một ngón tay.
Hình thể của Lộ Tây Pháp mười hai cánh vốn chỉ còn lại vài đường nét, không đợi ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ giơ lên, lập tức bay ngược về phía sau. Vừa thoát khỏi hắc ám dày đặc chung quanh, hình thể của hắn lại trở nên ngưng tụ.
"Bách!"
Mười hai chiếc cánh hắc ám ở sau lưng duỗi ra, Lộ Tây Pháp đột nhiên quỳ một chân xuống, cất tiếng ngâm xướng thành kính:
- Tồn tại vĩ đại ở dưới vực sâu, xin hãy lắng nghe tiếng kêu đến từ tín đồ của ngài! Nguyện vinh diệu của hắc ám, nguyện ánh mắt của Chủ Thần hàng lâm phiến địa vực này …
Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Tây Pháp bỗng nhiên ngẩng lên, quỳ phục tại hư không, một tay chỉ vào Phong Vân Vô Kỵ ở xa xa đang đạp gió cát đi tới. Trong hư không đen kịt, một lực lượng mênh mông như gió bão đột nhiên từ sâu trong hắc ám tràn ra. Tiếng sóng biển bỗng vang lên, ở phương xa, nước biển hỗn độn dao động kịch liệt, từng cơn sóng vọt lên tận trời…
Phía sau Lộ Tây Pháp, một vòng xoáy màu đen to lớn bỗng nhiên thành hình, bên trong như có một phiến sóng biển đang gào thét, một bóng đen khổng lồ đang chuyển động…
Quỷ dị… tất cả mọi người đều cảm nhận được một sự run rẩy phát ra từ nội tâm. Ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng bỗng nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn đọa lạc thiên sứ mười hai cánh trong hư không. Còn chưa có hiện tượng dị thường nào khác, một luồng khí tức khổng lồ vượt qua chúng sinh đã hàng lâm phiến không gian này. Mỗi người đều cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ bản năng…
Ngay lúc này, từ trên trời cao, một cái bóng sáng hình người đột nhiên xuất hiện, quỳ phục xuống trên cao cách Đọa Lạc chi vương mấy vạn trượng. Một giọng nói thành kính và thánh khiết vang vọng khắp thiên địa:
- Chủ nói, phàm là tội ác, nhất định phải bị tịnh hóa…
Tiếng ngâm xướng của Đọa Lạc chi vương đột nhiên dừng lại, quỳ một chân tại hư không, ngẩng đầu nhìn lên càng cao. Từ trong tay hắn, một luồng ánh sáng đen kịt bắn ngược lên, đánh về phía tên thiên sứ cả người phát ra ánh sáng chói lọi kia, có điều đã muộn…
Một luồng ánh sáng rực rỡ từ sâu trong bầu trời tỏa ra, lượn quanh tên thiên sứ trình kia một vòng, hình thành một cánh cổng ánh sáng to lớn cao gần ngàn trượng. Tại khoảnh khắc cánh cổng ánh sáng thành hình, bầu trời đột nhiên sáng rực. Thánh quang màu trắng sữa từ trong cánh cổng Thiên Đường to lớn bắn ra, phá tan ánh sáng màu đen của Lộ Tây Pháp mười hai cánh.
Thánh quang màu trắng sữa không ngừng từ trong cánh cổng Thiên Đường bắn ra, quét qua bốn phía. Từng mảng lớn sương mù tại vùng đất hỗn độn như băng tuyết dưới ánh mặt trời, ào ào tan rã.
- Ca ngợi chủ, ca tụng chủ, nguyện vinh quang của chủ…
Tiếng ngâm xướng trầm thấp từ trong cánh cổng ánh sáng rực rỡ vang lên. Trong cánh cổng Thiên Đường to lớn, từng luồng thánh quang hoa lệ bắn ra, xuyên qua thiên địa. Nơi thánh quang chiếu đến, lực lượng thuộc về hắc ám lần lượt tan rã. Dưới thánh quang chiếu rọi, không dung tha bất cứ thứ gì tà ác và hắc ám.
Thánh quang màu trắng sữa xuyên qua thiên địa, cấu thành một bức tranh ánh sáng ngày tận thế tại phiến hỗn độn hắc ám này, thiên địa vốn u ám cũng trở nên sáng hơn không ít. - Thế lực của Thiên Đường quá lớn, chúng ta căn bản không ứng phó được!
Trên mặt đất, Độc Cô Vô Thương nhìn thiên sứ dày đặc như dải ngân hà trên đỉnh đầu, lo lắng nói.
- Không sai. Thanh thế như vậy, chỉ sợ là Sí thiên sứ của Thiên Đường sẽ hàng lâm, có lẽ nên tạm thời tránh đi!
Một cường giả Thái Cổ tiềm tu trước đó đã từng giao đấu với Lộ Tây Pháp lên tiếng, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh thiên sứ vẫn như trước không khừng tràn ra, ý thối lui đã hiện lên trên mặt hắn.
Giữa không trung, dưới thánh lực dao động đầy trời, vực sâu hắc ám phía sau Lộ Tây Pháp cũng bị áp chế, khí tức hắc ám bị trục xuất, nghi thức cầu khẩn nhất thời bị phá tan. Hắc ám đang sôi trào lại quay về hư vô, hố đen hình vòng xoáy phía sau cũng nhanh chóng biến mất. Không chỉ như vậy, Lộ Tây Pháp còn cảm nhận được sự áp chế cường liệt đến từ lực lượng quang minh.
Đã từng đại thiên sứ trưởng, thiên sứ mười hai cánh duy nhất, Lộ Tây Pháp hiểu rất rõ Thiên Đường tâm đắc như thế nào đối với việc loại trừ và áp chế lực lượng hắc ám. Thánh lực, có thể nói là lực lượng gần với thần lực nhất, được mười ba vị Quang Minh Chủ Thần cao cao tại thượng chúc phúc. Trước mặt thánh lực thuần khiết, ngoại trừ lực lượng thuần túy đến từ vực sâu hắc ám, tất cả lực lượng hắc ám khác đều không chịu nổi một chiêu.
Mỗi lần cánh cổng Thiên Đường xuất hiện tại Ma Giới, Ma Giới đều phải trả giá rất lớn mới có thể đẩy lùi sự xâm phạm của Thiên Đường, đó chính là bằng chứng tốt nhất. Đồng thời trong khi Ma Giới tử thương vô số, Thiên Đường lại gần như chỉ có thương vong lẻ tẻ.
- Gia Bách Liệt, Mễ Già Lặc, đã lâu không gặp rồi!
Lộ Tây Pháp đứng dậy, mười hai chiếc cánh sáng hắc ám nhập vào trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên nói.
- Lộ Tây Pháp, cho dù ngươi chạy đến đâu, đều không thể thoát khỏi sự trừng phạt của chủ. Hắc Ám Chủ Thần có thể che chở cho ngươi nhất thời, nhưng không thể che chở ngươi cả đời.
Một giọng nói lạnh lùng của nam tử từ cánh cổng Thiên Đường xa xa vang lên. Chung quanh cánh cổng Thiên Đường, từng luồng thánh quang màu trắng sữa dập dờn, nhưng bên trong cánh cổng vẫn không thấy xuất hiện bất cứ Sí thiên sứ nào, chỉ có mấy đạo khí tức cường đại như muốn hủy diệt cả vị diện nhanh chóng tiếp cận nơi này…
- Ha ha!
Lộ Tây Pháp lắc đầu cười nói:
- Vừa rồi người mượn thánh lực của hàng tỉ Quang thiên sứ, áp chế "Hắc Ám Chủ Thần chi thán tức" của ta hẳn là ngươi, Mễ Già Lặc… Tốt lắm, sau khi ta rời khỏi Thiên Đường, ngươi cũng đã đảm nhiệm cái chức vụ đại thiên sứ trưởng này, kỳ thực nó sớm đã nên thuộc về ngươi…
- Gia Bách Liệt, Mễ Già Lặc, hai người các ngươi nếu đã xuất hiện, vậy thì những Sí thiên sứ khác hẳn là cũng quanh quẩn gần đây. Ta chỉ là Lộ Tây Pháp mười hai cánh, không phải là Chủ Thần mười hai cánh, nếu như các ngươi đã xuất hiện, ta cũng nên đi thôi…
Dứt lời, thân thể hắn liền lui về phía sau mấy bước, hóa thành vô số cánh hoa màu đen, tan vào trong hư vô, biến mất không thấy…
Phong Vân Vô Kỵ nhìn thiên sứ không ngừng xuất hiện trên bầu trời, trong mắt hiên lên vẻ suy tư. Một lúc sau, tay áo phất một cái, người đã chim nhạn lướt đi. Gần như ngay khi hắn biến mất, một đoàn ánh sáng như vô số mặt trời từ trong cánh cổng Thiên Đường bắn ra. Trong ánh sáng chói mắt, sáu phiến cánh sáng to lớn vươn ra mấy trăm trượng, vài bóng người lờ mờ dần dần đi ra. Bên ngoài cánh cổng Thiên Đường, thiên sứ ánh sáng đầy trời đều quỳ phục xuống…
Bên trong Chúng Ma điện, vẻ do dự đồng thời hiện lên trên mặt tám hình chiếu vị diện của Phong Vân Vô Kỵ. Một tiếng rít vang lên, hư không trước người Lộ Tây Pháp vỡ ra, một cái bóng mơ hồ mang theo lực lượng hắc ám hùng hậu nhập vào người hắn.
- A!
Lộ Tây Pháp bỗng nhiên mở to hai mắt, phát ra một tiếng tiếng hét, khí tức toàn thân bừng lên.
"Hắn đã thu hồi lực lượng hình chiếu. Với thực lực của ta, chỉ dựa vào hình chiếu vị diện thì không thể làm gì được hắn, có đánh tiếp cũng không có kết quả gì. Mà thôi, thế cục báo thù này, nếu như đã chờ được trăm vạn năm, có đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao…" - Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã sinh ra ý thối lui.
- Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Lộ Tây Pháp cười lạnh một tiếng, hung hãn xuất thủ…
Một vẻ cười nhạt khinh thường xuất hiện trên khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ, thân hình liền hóa thành vô số đường nét sáng tối, trong nháy mắt tán đi…
- A!
Bên trong Chúng Ma điện, Lộ Tây Pháp phát ra một tiếng thét giận dữ chấn động thiên địa, như tiếng sấm nổ vang lan về bốn phương tám hướng. Đọa lạc thiên sứ đầy trời đều quay đầu lại, nhìn về phía Chúng Ma điện. Cùng lúc này, một luồng ma thức hắc ám hùng hậu phát ra, xuyên qua hư không, dọc theo thông đạo hình chiếu của Phong Vân Vô Kỵ ngược lên, muốn dùng liên hệ giữa vị diện và bản thể, trực tiếp đả thương bản thể của Phong Vân Vô Kỵ…
Thân là đại thiên sứ trưởng, Lộ Tây Pháp có toàn quyền nghiên cứu về hình chiếu vị diện của thiên sứ tộc. Đối với quy tắc hình chiếu, hắn tự đánh giá đều lý giải sâu hơn so với bất cứ kẻ nào. Ít nhất, hắn tin tưởng, nhìn khắp vũ trụ, cũng chỉ mình hắn là có thể khiến cho hình chiếu vị diện phát huy được tám phần mười thực lực của bản thể.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Hình chiếu gần như bất tử, có thể đến đi như thường tại bất cứ nơi nào. Nhưng lúc bản thể tán đi hình chiếu, hoặc có thể nói là thu hồi lực lượng trên hình chiếu, đó là thời khắc yếu ớt nhất. Vào lúc đó, hoàn toàn có thể ngược dòng đi lên, đả thương bản thể.
Khi ma thức của Đọa Lạc chi vương lướt qua bầu trời Ma Giới, thiên địa nguyên khí lập tức trở nên hỗn loạn. Nơi ma thức nơi đi qua, mây đen cuồn cuộn, sấm sét nổ vang. Rất nhanh, ma thức đã phá vỡ vách chắn, biến mất trong hư không bên ngoài ma giới Ma Giới…
Dọc theo khí tức do hình chiếu vị diện của Phong Vân Vô Kỵ lưu lại, ma thức của Đọa Lạc chi vương mang theo lực lượng hắc ám cường đại, xuyên qua mấy vị diện, phá hủy vào sao băng trong hư không. Nhưng cuối cùng, Lộ Tây Pháp phát hiện, với tư cách là một trong những người sáng lập quy tắc hình chiếu vị diện, hắn lại bị một tên học đồ vừa mới học được năng lực này dẫn dụ vào trong hư không mờ mịt, không còn tìm được khí tức của hình chiếu nữa…
- Không thể nào!
Một giọng nói đầy nghi hoặc quanh quẩn trong hư không đen kịt, thật lâu không dừng…
Tại hải dương hỗn độn.
Cách cánh cổng Thiên Đường mấy trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ tìm được đám người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, còn có chúng cường giả Thái Cổ trước đó đã giao đấu kịch liệt với hình chiếu vị diện của Lộ Tây Pháp vẫn chưa rời đi.
- Tại hạ là Đông Phương Hạo, không biết tiền bối xưng hô thế nào?
Một cường giả Thái Cổ tiến lên, khom người một cái, cung kính nói.
Đối với tình huống này, Phong Vân Vô Kỵ đã sớm trải qua, bị người hiểu lầm cũng không phải một lần hai lần, tâm cảnh từ lâu đã trở nên bình thản, nghe vậy liền lãnh đạm nói:
- Tại hạ là Phong Vân Vô Kỵ, chủ nhân của Kiếm vực. Đây là thuộc hạ và bằng hữu của ta… Hiện nay, thiên sứ tộc và ma tộc đều đã xuất hiện, nếu như chúng ta phân tán ra, chỉ sợ sẽ bị bọn họ tiêu diệt từng phần. Nếu như các vị không ngại, hãy cùng đồng hành với chúng ta, thế nào?
Đông Phương Hạo quay đầu lại nhìn mọi người phía sau một chút, sau khi nhận được những cái gật đầu tín nhiệm và khẳng định, liền quay đầu đi:
- Như vậy thì tốt. Vừa rồi đa tạ ơn tiền bối đã trợ giúp!
Ánh mắt nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ, lại lướt qua trên người những cao thủ Kiếm vực khác, trong lòng Đông Phương Hạo không ngừng nghi hoặc: "Vì sao chưa bao giờ nghe nói có thế lực nào xưng hiệu là Kiếm vực? Phong Vân Vô Kỵ… cũng không quen. Thế nhưng, nhân vật có thể sánh với Đọa Lạc chi vương, tại Thái Cổ hẳn là thanh danh hiển hách mới đúng."
Đông Phương Hạo có hàng trăm suy nghĩ không giải thích được, chỉ đành lắc đầu, an ủi mình đây là một cao thủ của hệ phái tự do không muốn người biết, thời gian gần đây võ công tiến nhanh.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rõ vẻ nghi hoặc của Đông Phương Hạo, cũng không muốn giải thích, chỉ lên tiếng:
- Như vậy, chúng ta hãy kết bạn đồng hành, hỗ trợ lẫn nhau, đồng thời tập trung những tộc nhân khác lại!
- Ừm!
Một đám người vọt lên không, bay về nơi gần nhất có nhiều khí tức tụ tập trong cảm ứng…
Khi đám người Phong Vân Vô Kỵ bay đến, nhìn thấy hoàn toàn là một cảnh tượng thê thảm sau đại chiến: rất nhiều người khoanh chân ngồi dưới đất, trên người vết máu loang lổ, khí tức hỗn loạn. Mấy ngàn cao thủ tụ tập ở nơi này, bên ngoài cùng có một số cao thủ tuần tra, thần thức không ngừng dò xét chung quanh. Vừa rồi Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được chính là thần thức một cao thủ Thần cấp trung kỳ.
Những người chữa thương này đều ngồi ngay ngắn có thứ tự. Ở giữa bọn họ, nơi dùng những tảng đá cứng rắn của hỗn độn gom lại, mấy đống lửa to lớn hừng hực bốc cháy. Phong Vân Vô Kỵ cẩn thận nhìn lướt qua, trông thấy trong những đống lửa bốc cháy căn bản không phải bó củi hay cành khô gì, mà là một số xương khô. Loại xương cốt to lớn này, hiển nhiên không phải là nhân loại.
Đông Phương Hạo vừa đáp xuống đất, liền vội vã đi về hướng một nam tử nhắm mắt điều tức cách đó không xa. Phong Vân Vô Kỵ nhìn thoáng qua, trong lòng biết y cùng với đám người Đông Phương Hạo hản là có quen biết, cũng không quan tâm nữa.
Vòng qua qua một đống lửa, Phong Vân Vô Kỵ dừng lại trước người một nam tử râu ria, quần áo nhiều chỗ vỡ vụn, lộ ra vết thương đầy ngực, lên tiếng:
- Xin hỏi tôn tính của tiền bối?
- Tại hạ là Tiềm Long Tử.
- Xin hỏi, vì sao lại có nhiều tộc nhân bị thương như vậy?
Phong Vân Vô Kỵ chỉ vào những tộc nhân chữa thương trên mặt đất, hỏi:
- Là giao chiến với thế lực nào khác sao?
Ánh mắt Tiềm Long Tử lướt qua những người bị thương trên mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng:
- Là ma tộc. Lần này ma tộc xuất hiện tại hải dương hỗn độn hình như cũng chia làm mấy phe, không cùng nhau hành sự… Đối với ma tộc, chúng ta thật sự là biết quá ít.
Tiềm Long Tử cảm khái một phen, nói tiếp:
- Nhóm ma tộc kia thấp nhất đều tương đương với cao thủ Thần cấp trung kỳ, tất cả đều là yêu ma cao cấp, bọn chúng xưng là thủ hạ của Ma Đế Hoàng vĩ đại nhất Ma Giới gì đó… Lúc ban đầu, chúng ta cũng không gặp phải bọn chúng, mà là thế lực khác. Nhóm chúng ta có gần trăm cao thủ Thần cấp hậu kỳ, hơn nữa còn có nhiều người sở hữu đại sát chiêu, khi gặp phải những ma tộc khác, trên cơ bản đều là bọn chúng chịu khổ. Một đường gặp thần giết thần, gặp ma giết ma. Ngoài ra, dọc theo đường đi, chúng ta đều chú ý thu nạp những tộc nhân khác, để hỗ trợ lẫn nhau. Đội ngũ càng lúc càng lớn, nhất thời cũng không có thế lực phương nào dám chọc vào. Dù sao, võ học của Thái Cổ chúng ta cũng được xưng là mạnh nhất vũ trụ. Một đao vô cùng đơn giản, chỉ cần là kẻ không có lĩnh vực, gần như đều có thể giết chết, chặt đứt hư không cũng là chuyện nhỏ.
- Cho đến lúc sau, chúng ta gặp phải đội ngũ xưng là thủ hạ của Ma Đế Hoàng này Tiềm Long Tử đang tự hào, lập tức lại thở dài một tiếng, - Nếu bình tĩnh xem xét, đội ngũ của chúng ta có gần ngàn người, đủ để chống lại mấy đội ma tộc. Trên thực tế, cái nhóm ma tộc gọi là thủ hạ của vương triều đại đế gì cũng không phải là đối thủ chúng ta, nhưng bọn chúng lại có một nhân vật vô cùng lợi hại.
Nói đến đây, trên mặt Tiềm Long Tử còn lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc:
- Yêu ma nào mà lại lợi hại như thế? Lẽ nào hắn có thể một mình đối phó với nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ của chúng ta như vậy?
Tiềm Long Tử lắc đầu:
- Đó là một tên trẻ tuổi, gọi là Ám Cát Cổ Đức. Chúng ta nhiều người như vậy lại bị thương, chính là vì hắn có một hắc ám lĩnh vực rất đặc biệt, được xưng là "tuyệt đối phòng ngự". Tất cả công kích của chúng ta, căn bản không cách nào xuyên thủng phòng ngự của hắn, còn bọn chúng lại có thể công kích chúng ta mà không hề bị cản trở. Tất cả mọi người đều không ngờ ma tộc lại sở hữu loại lĩnh vực biến thái này, hơn nữa còn là một tên yêu ma còn trẻ. Thật là sơ suất quá!
- Ám Cát Cổ Đức?
Phong Vân Vô Kỵ nghiền ngẫm cái tên này, trong mắt lộ ra vẻ suy tư:
- Tuyệt đối phòng ngự… Lẽ nào, không thể cuốn hắn vào trong lĩnh vực sao?
- Vô ích thôi. Chỉ cần hắn mở "tuyệt đối phòng ngự", lĩnh vực của chúng ta không cách nào cuốn hắn vào bên trong. Trong chúng ta cũng có một số cao thủ nghĩ như vậy, nhưng đối mặt với loại lĩnh vực chưa từng gặp này, tất cả mọi người đều bó tay. Cuối cùng, bởi vì lĩnh vực kia của hắn cũng không có năng lực chủ động công kích, cho nên chúng ta mới có thể dễ dàng rút lui.
Tiềm Long Tử vẻ mặt xấu hổ nói.
- Thú vị!
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ nghiền ngẫm:
- Ta lại muốn xem qua một chút, tuyệt đối lĩnh vực kia rốt cuộc là tuyệt đối ra sao.
- Đừng đi!
Tiềm Long Tử ngăn cản, vẻ mặt nghiêm túc:
- Tuyệt đối lĩnh vực của hắn rất đặc biệt, có thể mở thành hình cầu, cũng có thể hình thành một vách chắn màu đen bao phủ trước người, thủ hộ một nhóm ma tộc đông đảo, đồng thời còn có thể bắn ngược tất cả công kích của chúng ta…
"Xoẹt!"
Giọng nói của Tiềm Long Tử bỗng im bặt. Từ phương vị của y, rõ ràng nhìn thấy, khi nói đến "có thể bắn ngược tất cả công kích của chúng ta", một luồng sáng lạnh bỗng lóe lên trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời không khỏi sửng sốt.
- Như vậy, ta càng phải đi gặp hắn…
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, dứt lời, lại giống như đột nhiên tỉnh ngộ, liền bỏ qua trọng tâm câu chuyện nói:
- Ngoại trừ những tộc nhân này, ngài có biết còn tộc nhân nào khác tiến vào nơi đây không? … Ý của ta là, đội ngũ do những tộc nhân cường đại tạo thành?
- Đương nhiên là có.
Nói đến đây, Tiềm Long Tử có vẻ hưng phấn:
- Trên đường đi, chúng ta đã gặp Viêm tộc, thế lực đã rời khỏi Thái Cổ trước khi chúng ta tiềm tu bế quan.
- Viêm tộc?
- Đúng vậy. Người dẫn đầu chính là tân nhiệm tộc trưởng của Viêm tộc, Viêm Diễm. Nghe nói, đường muội của y chính là con gái một của Hiên Viên đại đế, Phượng Phi công chúa, cũng không biết là thật hay giả.
Nhắc tới "Hiên Viên đại đế", trên mặt Tiềm Long Tử lại lộ ra vẻ cung kính từ tận đáy lòng:
- Viêm tộc có khoảng gần ngàn người, đều là cao thủ. Có điều chúng ta cũng không hội hợp với nhau. Theo như Viêm tộc nói, nhiều người như vậy tụ cùng một chỗ, hành động hơi bất tiện, việc chỉ huy cũng không được linh hoạt, cho nên khéo léo cự tuyệt lời mời của chúng ta.
- Ngoài ra, hẳn là còn có một số tộc nhân phân tán khắp nơi. Hiện nay, chúng ta đang cố gắng tìm kiếm bọn họ. Về phần những người khác, chính là một số đỉnh cấp cường giả trước giờ thích độc lai độc vãng, bọn họ đến vô tung đi vô ảnh, cũng không thích hành động cùng nhau. Nhưng chỉ cần là nhân tộc ta, một khi cảm nhận được nguy cơ, tất nhiên sẽ đến cứu viện. Vì vậy, đối với những nhân vật trong truyền thuyết này, có đi chung hay không cũng không quan trọng.
- Ừm, hiểu rồi, xin đa tạ!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó phân ra.
Người bị thương rất nhiều, có thể tưởng tượng được cuộc chiến thảm liệt như thế nào. Phong Vân Vô Kỵ đành tạm thời vứt bỏ những tạp niệm khác, gia nhập vào hàng ngũ giúp chữa thương.
Công lực càng cao, chân khí càng trở nên thuần túy, càng khó dung nạp chân nguyên khác. Vì vậy, Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có thể trợ giúp những cao thủ tu kiếm đạo. Dùng độ thuần túy của kiếm nguyên Phong Vân Vô Kỵ, gần như chỉ trong phút chốc đã trợ giúp những người tu kiếm đạo này khôi phục.
Khi bọn họ đứng dậy, ánh mắt nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ tràn đầy kinh ngạc. Tại khoảnh khắc chân khí giao lưu, đủ để cho bọn họ hiểu thực lực của người phía sau này đáng sợ ra sao. Mặc dù đối phương không dùng hết sức, nhưng bản thân kiếm nguyên đã có xu hướng rời khỏi thân thể, truyền vào trong cơ thể đối phương.
- Lúc này nhân số tuần tra không đủ, chư vị hãy giúp thủ hộ một phen!
Phong Vân Vô Kỵ không chờ bọn họ lên tiếng, liền thỉnh cầu.
- Điều này là tất nhiên, hết thảy xin nghe theo lời tiến bối!
Những người đã hoàn toàn khôi phục lại hơi khom mình, tản về bốn hướng, cùng thủ hộ những người bị thương.
Trong lúc mọi người ở đây đang bận chữa thương và phòng hộ, dị biến đột ngột nổi lên…
"Kéc!"
Một thanh âm chói tai vang vọng thiên địa đột nhiên từ sâu trong hắc ám vang lên. Tiếng rít kia giống như những mũi nhọn không gì không phá được, từng mũi đâm vào trong đầu mọi người, khuấy động linh hồn …
"Phụt!"
"Ọc!"
Mọi người thân thể kịch chấn, sắc mặt theo tiếng rít kịch liệt mà ngắn ngủi không ngừng biến đổi, trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch như giấy. Từng cường giả Thái Cổ vốn đang nhắm mắt chữa thương bỗng nhiên mở mắt ra, còn chưa mở miệng, "ọc" một tiếng phun ra ngụm máu tươi, thân thể ngửa lên trời ngã xuống…
Từng luồng sóng âm vô cùng bá đạo, như muốn chấn linh hồn người ra bên ngoài cơ thể, tan thành mảnh nhỏ…
Phong Vân Vô Kỵ bất chấp những thứ khác, tinh thần khổng lồ không hề bảo lưu hình thành một vách chắn to lớn vô hình, bao phủ lấy mọi người trên mặt đất. Tuy hắn phản ứng nhanh, những vẫn chậm một chút. Từng luồng khói xanh từ tỏa ra từ trong cơ thể mấy chục cường giả Thái Cổ đứng chung quanh, đang cảnh giác nhìn bốn phía. Nhìn vào hình dáng của nó, ngờ ngợ có thể thấy được từng khuôn mặt. Từng luồng khói xanh kia nhanh chóng hóa thành sương khói, tiêu tán trong không khí…
Mỗi một luồng khói xanh bốc ra, liền đại biểu cho linh hồn trong cơ thể một cường giả Thái Cổ khổ tu đã hoàn toàn biến mất. Một sự giận dữ không thể hình dung nhanh chóng tích tụ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, mái tóc dài từng sợi dựng thẳng lên, sự kích động khiến cho hai mắt hắn gần như đỏ kè. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một luồng sát cơ cường liệt phát ra…
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, một vòng sóng khí chung quanh Phong Vân Vô Kỵ nổ tung, mảng lớn mặt đất lõm xuống phía dưới…
Tại đầu cuối của ánh mắt, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một bóng đen to lớn từ chân trời nhô lên, sau đó nhanh chóng xẹt qua bầu trời, biến mất về phía tây…
- Hắc Ám Quân Chủ!
Phong Vân Vô Kỵ cắn chặt răng, gằn từng tiếng. Sát khí như sóng lớn phát ra, hình thành một cột khí vô hình thẳng đến tận trời…


Phi Thăng Chi Hậu

Hoàng Phủ Kỳ
www.dtv-ebook.com

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất