Chương 8
Ẩn Cốc
Một đêm bình yên, cũng có vài con yêu thú lại quấy rầy, bị Triệu Vô Cực thi triển thủ đoạn, đến nỗi nghe thấy tiếng đã chạy. Trời phía đông sáng dần, Triệu Vô Cực sửa sang lại quần áo, đứng dậy, nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, rồi lại nhìn về phía chân trời, nói: "Ta chuẩn bị đi thăm một người bạn của sư phụ, Diệt Ma Thủ, sau đó ở đó một thời gian, ngươi muốn thế nào cứ nói, không ngại thì chúng ta có thể cùng đi."
"Ở đây mọi thứ đệ đều không quen, đang không có nơi để đi, tiện thể cùng huynh đi một chuyến vậy, ít nhất dọc đường cũng có người chiếu cố."
Triệu Vô Cực mỉm cười, sau đó quay đầu, từ trên đỉnh núi nhảy xuống, ở không trung vẽ lên một tàn ảnh màu đỏ rồi bay về phía đông, Phong Vân Vô Kị thi triển ngự kiếm chi thuật, vội vàng theo sau.
Ba ngày sau, Phong Vân Vô Kị cuối cùng theo Triệu Vô Cực đến một sơn cốc rất lớn, trong cốc sương khói lãng đãng không nhìn rõ mọi vật xung quanh. Tại cách cửa cốc một khoảng, Triệu Vô Cực gọi Phong Vân Vô Kị xuống đất, hai người đi bộ thẳng theo hướng cửa cốc. Cửa cốc rất nhỏ, nơi ra vào, có 2 chữ to bằng cát đỏ 'Ẩn Cốc'. Phong Vân Vô Kị nghi hoặc nhìn Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Cực như không nhìn thấy, đi thẳng qua, đến cửa cốc, dưới mặt đất ngồi hai lão già râu tóc bạc trắng, cong người bái một bái, sau đó cầm lấy một con dao con nhỏ nhắn dưới mặt đất, nhẹ nhàng cắt trên ngón tay trỏ một đường, con dao nhỏ ấy trông như hơi cùn, không ngờ lại sắc bén vô cùng, dễ dàng cắt trên ngón tay trỏ của Triệu Vô Cực. Một giọt máu tươi từ vết thương rơi xuống trúng vào một cái chén đá dính liền với mặt đất. Trong chén đá một màu đỏ tươi, đáy chén đã đọng một lớp màu đỏ đen đen.
2 lão già đầu tóc bạc trắng khi Triệu Vô Cực cắt ngón tay trỏ thì ánh mắt hạ xuống cùng nhìn về phía chén đá, mãn ý gật đầu, sau đó quay ra nhìn về Phong Vân Vô Kị. Phong Vân Vô Kị hiểu ra, nhận lấy con dao, tại ngón trỏ cắt một cái, để dòng máu rơi vào trong chén đá.
"Hai người các ngươi vào đi. Nhớ lấy, sinh tử có số." Nói xong 2 lão già đầu tóc bạc trắng vung tay, nhắm mắt không nói thêm.
Trong Ẩn cốc, vách đá cao chọc trời, giữa 2 bên vách có đào vô số hang động, dày đặc xen kẽ nhau, ở sát động có thể ẩn ước thấy có người ngồi bên trong không cử động.
"Trong Ẩn cốc, thực lực càng mạnh, nơi ở càng cao, lấy 300 thước làm mốc, người ở dưới 300 thước, đều không được làm phiền việc thanh tu của người ở từ 300 thước trở lên. Nơi đây vài vạn năm trước đã qua một lần, vài nghìn năm trước cũng đã qua một lần nữa. Nhưng chưa từng nhìn thấy cao nhân ở từ 300 thước trở lên. Trong bọn họ, có người đến nay đã thanh tu vài chục vạn năm không hề cử động,"
Phong Vân Vô Kị có chút buồn cười, nghĩ, bay lên trên nhìn một lần cũng được mà. Triệu Vô Cực cười nhìn Phong Vân Vô Kị như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, đối với hắn nói: "Ngươi thử bay lên trên cao 300 thước xem sao."
Phong Vân Vô Kị nghe thấy hắn nói, cảm giác từ 300 thước lên trên có gì đó cổ quái, cũng không nói thêm gì, hai chân khẽ nhún, sau đó như tên rời cung bắn thẳng lên cao. Càng lên cao, Phong Vân Vô Kị cảm thấy trở lực của không khí càng trở nên nặng nề, đến độ cao 200 thước trở lên, tốc độ bay không khác đi bộ là bao, cố gắng lên đến độ cao 250 thước, cũng không thể lên thêm được nữa. Không gian bên trên dường như trở nên vô cùng bền chắc, như một khối sắt lạnh khổng lồ, không cho phép người lại gần.
Chân khí trong cơ thể dột nhiên dừng lại, giống như hiện tượng kiệt sức, bất đắc dĩ, Phong Vân Vô Kị cuối cùng chầm chậm xuống dưới mặt đất, "Sao?"
"Đệ chỉ có thể lên đến nơi cao khoảng 250 thước."
"Một vạn năm trước, ta chỉ có thể lên đến nơi cao 280 thước, sau này cũng chỉ có thể lên thêm 2 thước, không thể lên tiếp. Càng lên cao, những khí tức của cường giả càng dày đặc, loại khí tức do vô ý tụ tập lại một chỗ ấy so với tấn công bình thường không khác nhau bao nhiêu. Ta và ngươi công lực quá thấp, không có cách nào vào thượng tầng. Những gì nhìn thấy trong ẩn cốc này, đều là người ở nơi dưới dưới 300 thước. Người ở ba trăm thước trở lên trên đã lâu không thấy lộ mặt rồi.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trên trời nùng hậu linh khí cùng với sự cuốn hút khí lưu, cảm thấy tò mò hỏi: "Bọn họ... đều đang tiềm tu sao?"
"Không sai".
"Trong ẩn cốc này có linh trận của chí tôn, tốc độ hội tập linh khí tự nhiên so với tự tu nhanh gấp trăm, ngàn lần, do vậy nhiều tu hành giả của tụ do hệ phái đều tụ tập đến đây tu hành. Đương nhiên, kì thật tối trọng yếu là..." Triệu Vô Cực nhìn vào mắt Phong Vân Vô Kị nói bình đạm nói: "Thái cổ thế giới này, tuyệt đối không giống những gì ở không gian chúng ta từng sinh sống, chỉ cần vài chục năm, có thể đại thành một công pháp. Người của tộc chúng ta tuy không thể bằng tộc người chim ở thiên đường, cũng không bằng bất kỳ 1 tộc nào trong yêu ma bọn chúng, nhưng số lượng cũng không ít. Nhưng dọc đường đến đây ngươi nhìn thấy bao nhiêu người? Không có phải không, chính là như vậy. Ở thế gian này, chân chính có uy lực lớn, công pháp có đại thần thông, không mất vài vạn năm, mười vạn năm, thậm chí 100 vạn năm, căn bản không thể đại thành. Công pháp có uy lực càng mạnh, thời gian bỏ ra lại càng lâu. Người Thái cổ ít gặp, nguyên nhân lớn nhất là đại đa số đều đang trong tiềm tu. Ta cũng đã tu luyện vài vạn năm, cũng có chút thành tựu. Nhưng ta khó mà chịu đựng kiểu tu luyện cùng vô tận tuế nguyệt ấy, nên mới hay ra ngoài. Trong ẩn cóc này, từ 300 thước trở lên trên, có lẽ đều là những cường giả đang tu luyện công pháp có uy lực lớn chăng."
"Lâu thế sao!..." Phong Vân Vô Kị buột miệng nói, trong lòng nghĩ đến ý niệm kiếm thể đại pháp lấy được trong thánh điện, không biết cần tốn bao nhiêu lâu có thể đạt đến cảnh giới đại thành, vài vạn năm? hay là vài chục vạn, trăm vạn? Nguyên bản thân cùng với mọi người đã có chênh lệch lớn về thời gian, nếu như cần thời gian dài như vậy mới có thể đại thành, vậy trong vài vạn năm ấy, một khi trên đường gặp yêu ma cường đại, thậm chí kẻ thù trong loài người thì nên làm thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www. Truyện FULL
Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kị vắt trán suy nghĩ, tuy trong lòng đã hiểu luyện võ không thể vội vàng, nhưng dọc đường nhìn thấy ngay cả yêu thú cấp thấp bản thân cũng không thể dễ dàng đối phó, hiện thực tàn khốc này khiến hắn trong lòng lo lắng không yên.
"Đi thôi, Thuyền đã đến đầu cầu kiều thì phải xuống, chúng ta nên vào bên trong đã." Tay vỗ vào vai Phong Vân Vô Kị một cái, Triệu Vô Cực thu tay bước nhanh về phía trong cốc đi tới. Phong Vân Vô Kị hồi lại thần, vội vàng theo sau Triệu Vô Cực.
Càng đi vào sâu, bên trong ẩn cốc không gian càng rộng rãi, sương khói cũng mờ dần, đến nơi cách cửa cốc nghìn thước đã không còn chút sương khói nào.
Ở một khu gần đáy vách vực, đến một hang động sâu đen ngòm, Triệu Vô Cực dừng lại, đối với cái hang cung tay nhẹ giọng nói: "Vãn bối Triệu Vô Cực xin đến bái kiến tiền bối Diệt Ma Thủ."
Trong động im lặng bao trùm, như một cái đầm chết, Phong Vân Vô Kị không cảm thấy bên trong có một chút sinh khí nào, nhưng tiếng của Triệu Vô Cực vừa dứt, trong hang động nổi lên một trận gió to, một cỗ khí tức mạnh mẽ như bão lớn từ trong hang động phát ra, loại áp lực vô hình này, tạo thành từng cơn gió như đao kiếm, từ trong hang động phát ra, dưới áp lực, Phong Vân Vô Kị bị ép liên tiếp lùi lại. Lồng ngực khó thở, cơ hồ thổ huyết.
Thanh âm hùng hồn của chủ nhân động khẩu vang bên tai Phong Vân Vô Kị, "Đây là ai, tại sao dẫn theo một người lạ ta chưa từng gặp mặt đến đây. Kì quái, ngươi thực sự là ai, sao công lực lại thấp như vậy, cả thái cổ này, chắc không còn ai yếu hơn ngươi nữa."
"Đây là một vị phi thăng giả mới, người này phi thăng mới được ba năm mà thôi. Vãn bối trên đường gặp hắn, được hắn viện thủ giúp đỡ, thoát qua nguy hiểm, thuận tiện đưa hắn đến ẩn cốc." Triệu Vô Cực thần thái cung kính nói.
Ồ! người trong động ngạc nhiên kêu một tiếng, sau đó không thấy nói thêm. Nhưng Phong Vân Vô Kị phát hiện môi Triệu Vô Cực máy động, hiển nhiên là đang cùng chủ nhân động truyền âm nhập mật nói chuyện.
Phi Thăng Chi Hậu
Hoàng Phủ Kỳ
www.dtv-ebook.com