Editor: Vệ Tử Y
Ngày hôm sau chiến sự quả nhiên như dầu sôi lửa bỏng bắt đầu, trời chưa
sáng, đã nghe được tiếng bước chân chỉnh tề bên ngoài, có lẽ tất cả các
tướng sĩ cũng không được ngủ tốt.
Tiêu Tương Phi rón rén đứng dậy, chuẩn bị ra bên ngoài quan sát.
"Tiểu thư, ngài ngủ thêm một chút đi." Hỉ Nhi thấy nàng đứng dậy, cũng vội mở mắt, bò dậy đi theo phía sau nàng nhẹ nói.
"Đúng vậy a, tiểu thư, ngài ngủ thêm một lát đi, một lúc nữa Nộ Nhi sẽ đánh
thức ngài." Tiếng Nộ Nhi cũng truyền đến, thấy nàng cũng vội vàng bò dậy rồi.
Tiêu Tương Phi nghe tiếng quay đầu lại, phát hiện không chỉ có Hỉ Nhi Nộ Nhi, ngay cả Hoàn Nhi Thảo Nhi cũng đi theo sau nàng, lặng yên nhìn nàng.
"Ta không sao, không ngủ được nên đi ra ngoài một chút." Nàng mỉm cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, hầu hết tướng sĩ đều đã tỉnh dậy, bọn họ đang chờ xuất phát,
không ít người vội vội vàng vàng như con thoi, bận rộn chiến sự hôm nay.
Cơn gió sớm chậm rãi thổi qua, trên không trung sao cùng trăng
sáng vẫn còn như ẩn như hiện, mà sương mai dày đặc như mưa, tưới ướt đất mặt.
Trên vai Tiêu Tương Phi được phủ thêm một cái áo choàng,