Cái gọi là đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa.
Thường là để chỉ, trong đêm khuya, có kẻ nào đó muốn giết
người.
Thôi đi, đúng là những lời thừa thãi, đương nhiên là muốn giết
người nên mới có cái gọi là đêm giết người chứ.
Nhưng cái đêm chúng tôi ở lại Trương Gia Khẩu kia.
Bỏ qua việc đó là một đêm giết người kinh hãi.
Tôi chẳng sao nghĩ tới được, có ngày mình lại ở một nơi nhỏ
bé đến thế.
Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vọng lại từng hồi tiếng soi tru.
Tôi không sao ngủ được, tim phập phồng lo lắng không thôi.
Vì tôi và Triều Lưu đến khách điếm này, sắc trời đã tối.
Tổng cộng số người nghỉ chân ở đây, chỉ có bốn.
Chính là thêm tôi và Triều Lưu nữa mới được bốn người.
Mọi người cũng biết, trước đây khi tôi và Âu Dương Thiếu
Nhân đồng hành, cũng đã từng bị hãm hại trong hắc điếm.
Tôi vốn chẳng muốn ở lại, nhưng ông bà chủ tươi cười niềm nở
nói với tôi: “Phạm vi mười dặm vuông quanh đây không có khách điếm, ngoài núi