Chương 38: Nếu là bọn hắn không muốn trở về, thì cứ đi đây
Càn Đế tiếp lấy mật tín từ Vương Toàn, đọc một mạch không bỏ sót chữ nào.
Dương Tam Đa ghi chép phi thường tường tận, bức mật tín dày cộp khiến Càn Đế đọc say sưa ngon lành.
Triều thần trong điện thấy Càn Đế cầm một phong thư lên liền nhìn theo, vừa xem vừa gật gù, ai nấy đều nín thở không dám lên tiếng quấy rầy.
Những quan viên nằng nặc đòi Lý Túc trả lại Hình Châu bách tính giờ phút này vẫn quỳ rạp dưới điện, chưa được Càn Đế cho phép thì không dám đứng lên.
Thế là, đám người thấp thỏm đợi một hồi lâu, đám quan lại thuộc phe Thái tử cũng xấu hổ quỳ chịu trận, mãi đến khi Càn Đế ngẩng đầu lên.
Khi bọn họ tưởng Càn Đế sẽ cho đám quan quỳ kia đứng dậy, Càn Đế đột nhiên mở miệng:
"Vừa rồi các ngươi nói muốn An Vương trả lại bách tính Hình Châu?"
Đám quan lại phe Thái tử không hiểu ý tứ, nhưng vẫn đáp:
"Tâu bệ hạ, sự việc này vô cùng cấp bách, chậm trễ một ngày là có vô số dân chúng Hình Châu phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, Hình Châu cũng vì chậm trễ cày cấy vụ xuân mà ruộng tốt bỏ hoang."
"Nếu bách tính Hình Châu không muốn trở về nữa thì sao?"
Càn Đế đột ngột đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
Bách quan giật mình trước hành động bất ngờ của Càn Đế, không biết có chuyện gì xảy ra.
"Lẽ nào việc này liên quan đến phong thư trong tay bệ hạ?"
Đám người nhao nhao suy đoán.
"Không thể nào! Ai lại muốn lìa bỏ quê hương, sống cảnh vô định?"
Hàn Nghiệp Cần quỳ phía trước kinh hô.
"Hừ! Trẫm vừa nhận được mật tín từ ám vệ Lĩnh Nam phủ, trùng hợp ghi chép lại những việc ngươi vừa hạch tội."
Càn Đế mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp Cần, thản nhiên nói.
"Vương Toàn, đọc cho bọn hắn nghe." Càn Đế ra lệnh.
"Tuân chỉ."
"An Vương phái quan viên lớn nhỏ Lĩnh Nam phủ đến các địa phương Hình Châu tuyên truyền về việc di dân.
Hứa hẹn mỗi hộ dân di dời được cấp bạc 20 lượng, cấp ruộng đất, mọi sinh hoạt sau này đều do Lĩnh Nam phủ bảo hộ, miễn trừ mọi lo lắng về sau.
Dân nghèo Hình Châu vốn không đất cày, thiếu đất ở đều lũ lượt kéo nhau đi, một người truyền mười, mười người truyền trăm, thân thích gọi bạn bè, láng giềng đi theo, cả nhà cùng đi, cả thôn cùng dời, số lượng lên đến hơn vạn người.
...
Dân di cư đến vùng ngoại ô Lĩnh Nam được tập trung an trí, mỗi nhà một gian.
Tiền bạc, lương thực, ruộng đất hứa cấp đều được trao tận tay, không hề chậm trễ.
...
Dân di cư nếu chọn tiếp tục trồng trọt, quan phủ sẽ tặng giống lúa cao sản, đất hoang mới khai khẩn đều thuộc về dân di cư.
Nhiều người chọn làm công việc trong thành, mỗi đinh tráng có thể nhận nguyệt bổng ít thì hai lượng, nhiều thì năm lượng tùy theo năng lực, nữ giới cũng có thể được hai lượng.
Thợ thủ công tay nghề cao, người có học thức có thể nhận trên mười lượng.
...
Dân di cư đưa con em đến trường học, không phân biệt đối xử, số học sinh tăng vọt, lên đến gần ngàn người.
...
Dân di cư Hình Châu đều cảm niệm ân đức của An Vương điện hạ, có người còn nói:
"An Vương chính là Thần Tiên sống vậy. Hận không thể đến Lĩnh Nam sớm hơn mấy ngày"."
Vương Toàn đọc xong, cả điện im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ.
Những tin tức trong thư quá sức chấn động.
Mấy vạn dân Hình Châu di cư đến Lĩnh Nam, vậy mà đều được an bài ổn thỏa đâu ra đấy, đủ thấy năng lực an bang trị dân của An Vương không hề tầm thường.
Phải biết đây là mấy vạn dân thường nghèo khó, việc an trí quy mô dân chúng lớn như vậy chẳng khác nào an trí dân lưu vong do binh tai lũ lụt.
Nghĩ đến việc triều đình an trí dân lưu vong trước đây đều luống cuống tay chân, còn An Vương chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã giúp mấy vạn dân di cư khôi phục sản xuất, an cư lạc nghiệp, triều thần ai nấy đều hổ thẹn.
Càn Đế lạnh lùng quan sát phản ứng của các triều thần, không nói một lời.
"Sao có thể! Sao có thể! Tri phủ Nghiễm Dương phủ trong thư rõ ràng nói An Vương lừa dân di cư."
Hàn Nghiệp Cần sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm.
"Các ngươi đòi trẫm hạ chỉ lệnh An Vương trả lại dân Hình Châu, giờ trẫm hỏi lại các ngươi, dân Hình Châu còn muốn quay về không?"
Càn Đế lên tiếng.
"Bệ hạ, việc dân sinh quan trọng đến sự phát triển và ổn định của một vùng.
Nếu ai ai cũng như An Vương, tùy ý vượt biên giới thu nạp dân chúng, Đại Càn ta chẳng phải sẽ loạn hay sao?
Vậy các quan địa phương làm sao cai quản?"
Hàn Nghiệp Cần không bỏ cuộc, cố gắng giãy giụa.
"Hừ, trong mật tín có nói dân Hình Châu nguyện theo An Vương đến Lĩnh Nam đều là dân nghèo không có đất cày.
Nếu quan Hình Châu có thể khiến người cày có ruộng, dân an cư lạc nghiệp, thì ai lại bị An Vương dụ dỗ đi?
Các ngươi nhận bổng lộc triều đình, hưởng thụ sự tôn sùng của dân chúng, không nghĩ cách khiến dân no ấm, lại trách An Vương đem người đi.
Theo An Vương thì có ruộng có lương, con cái được học hành.
Dân không đi, chẳng lẽ muốn ở lại Hình Châu chờ chết đói rồi nổi dậy tạo phản Đại Càn sao?"
Càn Đế giận dữ nói.
"Thế nhưng, An Vương dời hết dân đến Lĩnh Nam, ruộng đất Hình Châu bỏ hoang, tổn thất lương thực là không thể đo lường."
Hàn Nghiệp Cần tiếp tục, lần này hắn không thể thua, nếu không sẽ không còn ngày ngóc đầu lên được nữa.
Dù phải mạo hiểm đối đầu Càn Đế, hắn cũng phải gán cho An Vương vài tội danh, nếu không kết cục của hắn chắc chắn không tốt đẹp gì.
Hàn Nghiệp Cần tin chắc điểm này, mới liều mạng tìm tội An Vương.
"Tổn thất lương thực không thể đo lường? Trẫm hỏi ngươi, đất bỏ hoang là đất của ai? Lúa tổn thất là của ai?"
Càn Đế bước đến trước mặt Hàn Nghiệp Cần, nhìn xuống hỏi.
"Tâu, là đất của Đại Càn, lương thực tổn thất là của Đại Càn."
Hàn Nghiệp Cần ngơ ngác đáp.
"Vậy trong mật tín có nói đất Hình Châu bị sát nhập, thôn tính, dân chúng phải thuê đất trồng trọt, ruộng đất nằm trong tay quyền quý thân sĩ.
Quốc khố của trẫm thu được đồng thuế nào từ bọn chúng? Kho lúa của trẫm có hạt gạo nào của bọn chúng?"
Càn Đế trừng mắt, giận đến tột độ.
Quyền quý và thân sĩ Đại Càn xưa nay không phải nộp thuế ruộng đất, đó là đặc quyền của bọn chúng.
Cho nên rất nhiều ruộng tốt bị bọn chúng dùng đủ thủ đoạn chiếm đoạt.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Đại Càn dù rộng lớn, dân đông mà thuế má hàng năm lại èo uột.
Các đời vua Đại Càn đều muốn ngăn chặn việc sát nhập, thôn tính đất đai nhưng hiệu quả không đáng kể.
"Dù vậy, lương thực từ ruộng đất đó cũng phải chảy vào thị trường, thị trường thiếu lương thực sẽ khiến Tây Nam bất ổn."
Hàn Nghiệp Cần lúc này bám chặt vào việc An Vương phá hoại vụ xuân, dù thế nào cũng phải gán tội cho hắn.
Khi Càn Đế chuẩn bị nổi giận, một thị vệ trước điện từ ngoài bước vào quỳ tâu:
"Bệ hạ, có sứ giả Lĩnh Nam ngoài cửa cung có việc quan trọng muốn yết kiến."