Chương 109: Trò Chơi Tử Vong!
- Cược mệnh?
- Đánh hắc quyền ký giấy sinh tử, là loại đó à?
- Không, đương nhiên không phải loại đó, ông chủ à, tôi có thể cam đoan ông chưa từng gặp qua.
Lão đạo đã bắt đầu hứng thú, lão phiêu bạt nửa đời, cũng coi như là xông xáo giang hồ. Tuy một thân đạo bào, cũng là tổ truyền đạo môn thế gia, nhưng đến thế hệ này của lão, có cái gì tam giáo cửu lưu, bàng môn tả đạo mà chưa thấy qua?
Không ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy?
- Ha ha, cậu thử nói xem, tôi thật sự không tin có gì mà mình chưa thấy qua đấy!
Lão đạo tiên phong đạo cốt vung đạo bào lên.
- Trước nói cho rõ, nếu muốn chơi, khởi điểm phải bỏ ra năm vạn. - Gã đàn ông nhìn lão đạo. - Ông đừng có sợ tôi lừa tiền, cái nghề này của chúng tôi, hiện tại đang phất lên, làm cũng lớn lắm đấy, hơn nữa chúng tôi chỉ môi giới, cho nên ông thắng hay thua thì nền tảng cũng vẫn thu được lợi nhuận đều đều.
Lão đạo hừ hừ mũi, hiển nhiên không muốn xuất ra số tiền này.
Mấy trò lừa đảo này lão làm không ít đâu, đương nhiên không muốn lớn tuổi rồi còn bị chim sẻ mổ mắt, lão rất lo lắng cho túi tiền của mình nha.
- Tôi có hứng thú. - Châu Trạch đột nhiên lên tiếng.
Đúng vậy.
Hắn có hứng thú.
Vô luận là bà lão hôm qua.
Hay là vị cảnh sát lúc trước bị hắn tiễn xuống Địa Ngục.
Đều trực tiếp hoặc gián tiếp nói với hắn cái từ “Cược mệnh” này.
Châu Trạch thật sự muốn nhìn một chút xem cược mệnh rốt cuộc chơi như thế nào.
Chỗ của hắn đã có năm sáu cái vong hồn bởi vì “Cược mệnh” mà xuống Địa Ngục rồi.
Cái này…
Rốt cuộc là loại trò chơi gì?
Gã đàn ông liếc nhìn bộ dạng bệnh hoạn của Châu Trạch.
Ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Lớn lên không tệ, cũng phong nhã đấy.
Nhưng… Chỉ là phục vụ tiệm sách thôi.
Có hứng thú hả?
Ha ha.
Có tiền không?
Lời này không nói ra, nhưng ánh mắt cùng thái độ đã thể hiện rất rõ.
Nhìn là biết kẻ không tiền rồi.
Lão tử duyệt qua vô số người, có thể nhìn lầm à?
Châu Trạch liếm liếm môi.
Muốn cười một cái giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
Nhưng chợt nghĩ có Bạch Oanh Oanh cùng lão đạo ở đây, cười có khi còn xấu khổ hơn.
Cái loại không biết nên cười hay không cười này…
Kỳ thật còn xấu hổ hơn.
Sau đó…
Tức nha.
Muốn đạp một phát cho mi xuống thẳng Địa Ngục luôn.
Lại dám khiến ta xấu hổ.
Lão đạo thấy vẻ mặt lão bản nhà mình bắt đầu sai sai, tim đập “thình thịch” một phát.
Với tư cách là người có thâm niên từng phụng dưỡng qua hai đời “Quỷ lão bản”, kinh nghiệm vỗ mông ngựa của lão rất phong phú nha.
Lập tức.
Vỗ mạnh xuống bàn.
Nói thẳng:
- Cmn, năm vạn thôi mà, lắm lời quá… Bớt lải nhải đi.
- Cậu bớt có mắt chó nhìn người thấp đi, tôi chuyển khoản cho cậu, cũng không sợ cậu lừa gạt.
- Dám lừa tôi.
- Tôi có biện pháp để cậu xuống Địa Ngục!
Lão đạo nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Được, xuống Địa Ngục thì xuống Địa Ngục. - Gã đàn ông cầm lấy điện thoại của mình. - Trước hết tôi giúp ông tạo tài khoản, ông chỉ cần nạp tiền vào là được.
Gã đàn ông cũng không cảm thấy “xuống Địa Ngục" là chuyện lớn lao gì, hẳn là hắn cho rằng lão đạo đang nói đến xã hội đen. Ý là: Nếu dám lừa tao, tao cho người cắt… mày.
Đoán chứng, gã đàn ông có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Cái tiệm sách này…
Đưa người xuống Địa Ngục…
Mới là hạng mục kiếm tiền chính thức.
- Mở hai cái tài khoản đi, tôi cược mười vạn.
-Lão đạo không chút do dự xuất tiền ra, sau đó chạy đến trước mặt Châu Trạch, cười tí tửng thỉnh lão bản nhà mình cùng chơi xem cái trò cược mệnh này rốt cuộc là dạng gì.
Lão thật sự không sợ bị quỵt đâu.
Tục ngữ nói:
Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Đương nhiên, mấy lời này không thể nói với lão bản được, nếu không chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Đáng tiếc, lão đạo còn chưa biết hai ngày này lão chủ động xin ra trận giúp Châu Trạch đấm bóp lưng, rồi còn mua xe điện “thông minh” cho lão bản chơi các kiểu… Đã khiến bản thân dạo qua quỷ môn quan không biết bao nhiêu lần rồi.
- Ông lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Mở livestream được tặng rất nhiều thứ. - Lão đạo giải thích.
Cái thế giới này có vấn đề.
Thật sự rất có vấn đề nha!
Dù có tỉnh táo trầm ổn như bác sĩ Châu, nhưng cũng không thể tránh khỏi rơi vào trầm tư.
Hàng xóm của hắn, Hứa Thanh Lãng, rất có tiền.
Nữ bộc của hắn cũng rất có tiền.
Vợ hắn có tiền nha.
Được rồi…
Lão đạo do hắn thu lưu cũng dễ dàng xuất ra 10 vạn.
Nhìn lại mình, bây giờ vẫn còn đang mắc nợ.
Gã đàn ông rất vui vẻ vì lôi kéo được hai khách, hắn xoay máy tính, bắt đầu giảng giải cách chơi cụ thể, đồng thời nói:
- Yên tâm đi, cái trò này đảm bảo kích thích, đây mới thật sự là cách chơi của người có tiền, bởi vì trong trò chơ này, các người có thể đánh cược tính mạng của người khác, định sinh tử.
- Thế nào?
- Có cảm giác được làm quỷ sai đúng không?
Gã đàn ông tự cho là khôi hài bật cười.
Lão đạo nghe vậy, khóe miệng co quắp.
- Ha ha. - Châu Trạch.
...
- Lão bản, chúng ta thật sự nên dẫn Bạch Oanh Oanh theo, để cô ấy săn sóc cho cậu.
Lần này lão đạo rất tự giác, mặc kệ Châu Trạch chống gậy đi một mình phía trước, lão cũng không đần độn chủ động chạy lên xin cõng hắn.
- Cô ấy đi rồi thì ai trông coi tiệm sách. - Châu Trạch đáp.
- Hả, không phải còn Đường tiểu thư sao?
- Cô ta trông tiệm?
Châu Trạch nhìn lão đạo.
Lão đạo nhìn Châu Trạch.
Cả hai đều im lặng lắc đầu.
Được rồi.
Không nói.
Hết thảy đều không cần phải nói.
Thử tưởng tượng cảnh Đường tỷ tỷ trông tiệm…
Đoán chừng có vị khách nào tính tình hung một tí bước vào quát lên muốn mua sách hay mua cà phê, còn giục làm nhanh một chút…
Rất có thể sẽ có một cây bút bay vọt về phía hắn, trực tiếp hóa kiếp cho hắn thành than tổ ong luôn chứ chẳng chơi.
- Lão bản, coi chừng phía trước, có hơi gập ghềnh.
Châu Trạch chống gậy, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này là một khu vực thuộc nội thành Thông thành, không tính là vắng vẻ, nhưng cách khu trung tâm có hơi xa, hơn nữa thuộc địa phận khu phố cổ, xung quanh đây có vài cái bệnh viện tư nhân, cũng không thiếu nhà nghỉ gì gì đó.
Đương nhiên, mấy cái bệnh viện… tư nhân này cũng không phải hàng chính quy.
Trên đường người đến người đi không nhiều, nếu mũi hơi mẫn cảm một chút, có thể ngửi được vị hăng củ nước trừ độc, nói tóm lại, cái chỗ này khiến người ta có cảm giác không thoải mái chút nào.
- Địa chỉ là ở đây à? - Châu Trạch nói.
- Đúng, hẳn là ở đây.
Hai người đi vào ngõ nhỏ, trong ngõ là một vùng trời khác, có rất nhiều cửa để mở, Châu Trạch cùng lão đạo đứng trước cửa một căn nhà có biển số 203, gõ cửa.
Không lâu sau, một gã trung niên ra mở cửa, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn xoáy vào Châu Trạch cùng lão đạo.
- Đưa số tài khoản cho tôi xem. - Người đàn ông trung niên nói.
- Đây. - Lão đạo đưa di động cho hắn.
Đối phương đối chiếu một hồi, rồi gật đầu, cười cười:
- Các người đã đặt cược à, còn chưa đến xem mà đã cược?
- Cho nên giờ mới đến xem. - Lão đạo giải thích.
- Được rồi, vào đi.
Gã đàn ông trung niên né sang một bên, ho khan, nhổ phẹt cục đàm trong miệng xuống đất, sau đó dùng mu bàn tay lau nước mũi.
Châu Trạch cùng lão đạo bước vào, bên trong có hơi chật chội, bày một cái giường lò xo, phía trên đặt không ít dụng cụ, có phần gióng với phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, đương nhiên, so ra thì đơn sơ hơn rất nhiều.
Đồng thời, ở góc tường có đặt hai cái camera, dùng để quan sát tất cả diễn biến trong phòng, không hề có góc chết.
Trên giường có một ông lão đang nằm, cả người khô quắt lại, y hệt như xác ướp trong kim tự tháp, da dẻ cũng đã biến thành màu nâu sậm.
Một cái giường.
Một ông lão.
Minh chứng sau sắc cho thành ngữ: Dầu hết đèn tắt.
Phía trên tủ đầu giường đặt một nửa bát cháo loãng.
Ông lão nhắm mắt, thỉnh thoảng lại mở ra, không có vẻ gì là chú ý đến Châu Trạch và lão đạo, cứ như đã sớm chai rồi… Có lẽ, thường xuyên có người đến nhìn ông ta như vậy.
Đến nhìn xem…
Khi nào ông ta chết.
Hẳn là không ít người đặt tiền cược.
Có rất nhiều người đã đặt tiền cược trên mạng, cược xem ông lão này rốt cuộc có thể sống bao lâu.
Một tháng? Hai tháng? Ba tháng?
Thường cứ cách một đoạn thời gian, tỉ lệ đặt cược sẽ thay đổi, tương tự như cá độ đá banh vậy.
Đồng thời, trong đoạn thời gian này, không cho phép ông lão tiếp nhận bất kỳ hình thức trị liệu nào. Những dụng cụ ở đây chỉ dùng để giám sát tình huống thân thể của ông ta, làm thành số liệu cung cấp cho các “thượng đế” xem và phân tích mỗi ngày.
Đồng thời, người đặt cược có quyền đến trực tiếp để xem tình huống của ông lão.
Dù sao số liệu cũng chỉ là lý thuyết, muốn biết phải nhìn tận mắt mới được.
Vớ vẩn lắm sao?
Không.
Không vớ vẩn.
Ông lão đang nhìn đồng hồ treo tường.
Vị trí giường của ông ta, ngay khi mở mắt ra có thể nhìn thấy một cái đồng hồ điện tử treo trên vách tường đối diện, phía trên biểu hiện ngày và giờ.
Trên người ông lão…
Châu Trạch thấy được hình ảnh của bà lão đêm qua.
- Lão bản, ông ta bị bệnh gì? - Lão đạo biết Châu Trạch trước kia là bác sĩ, cho nên thấy cứ để hắn phán là chuẩn nhất.
- Ung thư giai đoạn cuối. - Châu Trạch đáp.
- À, bệnh nan y.
- Là bệnh nan y, nhưng nếu điều trị hợp lý, thật ra có thể kéo dài tuổi thọ, tệ lắm thì cũng giảm bớt một chút thống khổ.
Rất hiển nhiên, ông lão này không hề được điều trị, bởi vì trên ứng dụng đã nói rất rõ, một khi ông ta được điều trị bằng bất kỳ hình thức nào, dù là một viên thuốc bé xíu, cũng xem như là trái quy định.
- Coi xong chưa, hai vị?
Gã đàn ông bưng một bát mì tôm bước đến.
- Đi thôi. - Châu Trạch nói.
- Đi? - Lão đạo có hơi hoang mang.
Sao lại đi?
Mả mẹ nó.
Cứu người nha!
Đây thật sự là cược mệnh đó.
Cứ để cho vạn chúng chú mục nhìn xem người ta chết à?
- Không đi thì làm được gì, chính ông ta cũng biết chúng ta đến để làm gì. - Châu Trạch chỉ về phía ông lão.
Rất rõ ràng.
Ông lão biết bản thân sẽ không được trị liệu.
Hơn nữa.
Hắn, lão đạo, cùng những người kia mỗi ngày đến để làm gì, ông ta cũng hiểu rõ.
Giống như bà lão đêm qua.
Trong lòng đều hiểu.
Thậm chí.
Chính họ còn phối hợp.
Tựa như bà lão kia, cứ cố gắng chống đỡ đến đúng giờ chết, đó là chấp niệm của bà ta. Mãi đến khi chết rồi, hóa thành vong hồn đi đến tiệm sách mà vẫn không hề hay biết gì cả.
- Cái này…
Lão đạo cảm thấy lương tâm của mình đang mài răng, thế nhưng vẫn lựa chọn đi theo lão bản nhà mình ra ngoài.
Bước đến cửa.
Gã đàn ông trung niên ngồi tựa vách tường, vừa xì xụp ăn mì tôm vừa hô:
- Này, muốn biết tin nội bộ không?
- Tin nội bộ gì? - Lão đạo quay đầu hỏi.
Gã trung niên chà xát tay đầu ngón tay mình.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn biết tin nội bộ thì phải ói ra chút tiền.
- Các người có thể thêm tiền cược đó, không lỗ đâu.
Gã thiện ý nhắc nhở.
- Hừ, cậu là gì của ông ta, dựa vào cái gì tin cậu chứ. - Lão đạo hỏi ngược lại.
Trong mắt lão, tên này chỉ đơn thuần là một tên gác cổng, hay bảo vệ gì gì đó.
- Tôi cũng đặt cược mà.
Người đàn ông hớp một ngụm nước mì, sau đó quay đầu nhìn vào phòng, bĩu môi.
Nói:
- Ông ta là cha tôi.