Chương 112: Quỷ Hiểu Nhân Tâm Độc
- A a a a! ! ! !
- A a a a a! ! ! ! !
- A a a a a! ! ! ! !
Trong bệnh viện nhỏ không ngừng vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, lão đạo đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy không ít người mặc áo khoác trắng chạy ra, dường như có thứ gì đang đuổi theo họ vậy đó.
Nhưng bọn họ chỉ có thể chạy loanh quanh trong sân nhỏ, không ngừng té ngã, sau đó đứng lên, cứ như không hề thấy cánh cửa, cho nên không ai chạy ra ngoài.
- Đây là… Quỷ đả tường? - Lão đạo nhìn Châu Trạch, hỏi.
Châu Trạch không để ý, tiếp tục xem.
Hắn trông thấy một người phụ nữ, cô ta liên tục đuổi theo đám người, hỏi:
- Tôi nên chết chưa?
- Mấy giờ rồi?
- Tôi nên chết chưa hả?
Cô ta rất gấp gáp.
Rất lo nghĩ.
Rất bàng hoàng.
Dường như, nếu bản thân…
Không chết trong thời gian quy định, con của cô ta sẽ không có cách nào chuộc lại.
Không chết trong thời gian quy định, gia đình của cô ta sẽ tan nát.
Không chết trong thời gian quy định, đó chính là sai lầm to lớn của cô ta.
Châu Trạch càng nhìn càng chau mày.
Lão đạo nhìn thấy tình huống bên trong, không hiểu ra sao, nhưng thấy một đám người sống cứ chạy tới chạy lui, điên cuồng thét lên, sau đó ngã sấp xuống… Kể cũng thú vị, cứ như coi khỉ diễn xiếc trong gánh xiếc vậy. Chưa kể còn có mấy nữ y ta mặc váy, lúc chạy trốn quần áo bị kéo lệch, lộ ra một mảng lớn xuân quang.
Viền ren nha.
Họa tiết nha.
Còn có bé heo Peppa nữa nha.
Dựa trên quan điểm đòi lại một ít tiền lãi giúp người bị hại, tròng mắt lão đạo trừng đến sắp rớt ra, toàn chú mục vào mấy chỗ không nên xem.
Rốt cuộc, Châu Trạch cũng nhìn không nổi nữa, thật sự nhìn không nổi nữa.
- Đúng là… Đồng đội heo!
Nghe vậy, lão đạo ngẩn ra, lập tức chưng ra vẻ mặt “Cục cưng rất oan ức”, nếp nhăn trên mặt lão cuộn lại thành một đóa cúc non.
Lão bản sao lại có thể đả kích người như vậy chứ?
Tôi chỉ xem chút thôi mà…
Cậu không nhìn, cậu không có hứng thú, cậu cứng không được… Ặc… Nhưng tôi vẫn là người bình thường mà.
Châu Trạch đưa tay sang lão đạo nghĩ muốn lấy cái bật lửa, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt cún con của lão, lập tức hiểu ra, cười nói:
- Không phải nói ông?
- Thật à? - Lão đạo thật sự không rõ lắm.
- Nói cô ta.
Nói xong, Châu Trạch đẩy cửa, chống gậy đi vào.
Lão đạo cũng đi theo sau, dù sao lão bản đi nơi nào thì lão sẽ đi nơi đó. Lão bản muốn trâu bò thì bên người cũng cần có diễn viên quần chúng hô hào “6666” trợ uy, đúng không?
Lão đạo vẫn luôn định vị chuẩn xác vị trí của mình.
Chỉ là, vừa theo lão bản bước vào trong, lập tức, lão cảm thấy toàn thân phát lạnh, tựa như một người đang ngủ say, đột nhiên có ai đó dùng những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng du đãng trên người bạn…
Cái cảm giác kích thích đó…
Trực tiếp làm cái túi mềm nhũn nằm chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy của lão đạo bị dọa co lại thành một quả hạch đào cỡ lớn.
Ngay sau đó, một nữ y tá bỗng nhiên chạy đến, vồ ếch ngay trước mặt lão đạo, lão vội khom lưng đỡ cô ta.
- Không sao chứ? Không có sao chứ?
Lúc đỡ cũng không quên vô thức xoa xoa chỗ nào đó.
Chậc, cái này gọi là thay trời hành đạo nha!
Nhưng mà, khiến cho lão đạo có hơi kinh ngạc chính là, cảm giác mềm mềm mịn mịn không xuất hiện, ngược lại, tay của lão trực tiếp đâm thẳng vào ngực nữ y tá.
- Híz-khà-zzz...
Lão đạo bị dọa hít mạnh một hơi, bắt đầu lùi về phía sau, nhưng nữ y lại y hệt như giòi trong xương, dính sát vào lão.
- Má ơi, lão bản, cứu mạng, cứu mạng!
Nữ y tá trong ngực ngẩng phắt đầu.
Mặt cô ta bắt đầu trở nên thô ráp và sưng vù, trên mặt gồ ghề, từng còn giòi béo múp lúc nhúc bò dưới da, xuyên qua xuyên lại.
Cô ta há miệng.
Lộ ra hàm răng vàng khè, một cái bướu thịt lớn từ trong miệng ngoe nguẩy chui ra. Bướu thịt màu xanh lá, nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng nó thể nổ tung.
- Mấy giờ rồi, tôi nên chết hay chưa?
Nữ y tá hỏi lão đạo.
Lão đạo bị dọa tới mức thò tay sờ đũng quần mình, lúc này mới ý thức được vừa nãy chính lão đã ném cái phù giấy “cuối cùng” đi.
Mà hành động này cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của nữ y tá, tay cô ta thoáng cái tìm tới vị trí đũng quần lão đạo.
- Úi úi úi!!!
Lão đạo chỉ cảm thấy thằng em nhà mình từ khối bột mì đã sớm biến thành con sâu róm, giờ lại tiếp tục co lại một mảng lớn.
Quả hạch đào cỡ lớn nha… Đông lạnh thành hạt châu bà nó rồi!
Lạnh quá.
Tay nữ y tá lạnh quá.
Lạnh tới mức lão đạo không chịu được.
Loại cảm giác này chẳng khác nào chạy lên dãy Himalaya lột sạch chơi múa cột.
Kích thích… Muốn chết luôn!
Lão đạo vội giơ hai tay lên, không có người cầm súng chỉa vào lão, nhưng có người cầm “súng” của lão nha.
Cho nên, đầu hàng là… Thiên kinh địa nghĩa.
Lão bản...
Cậu chết ở chỗ nào rồi?
Lão đạo một đời trung thành với cậu sắp tuyệt hậu rồi đây này!
- Đủ! - Giọng Châu Trạch vang lên.
Lão đạo cảm thấy giọng của hắn lúc này quả thực so với đám mỹ nữ minh tinh trên TV còn dễ nghe hơn, đáng tiếc, lão không thấy lão bản nhà mình đang ở đâu, nếu không, thật muốn chạy lại hung hăng hôn một phát.
- Boong… Boong…
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ về.
Hình ảnh xung quanh hết thảy đều biến mất, cảm giác lạnh như băng ở đũng quần lão đạo cũng bắt đầu tan biến, chỉ để lại di chứng nhức mỏi toàn thân, cả người gần như bị dọa đến hỏng mất, hai đầu gối trực tiếp quỳ sụp xuống nền đất.
Lão ngẩng đầu, trông thấy Châu Trạch đang đứng bên cạnh chuông đồng.
Trong tay hắn còn có một đoạn kim đồng hồ vừa mới bẻ xuống.
- Xì xì xì... Xì xì xì xì... Tư...
Trên nền xi - măng vang lên âm thanh ma sát “sột soạt”, cứ như là tiếng dây điện bị kéo đứt, nhưng nó rất chói tai, khiến da đầu người ta run lên.
Lão đạo nhìn quanh bốn phía, xung quanh lão có rất nhiều bác sĩ cùng y tá nằm lăn lóc, còn có cả tên bảo vệ hung dữ kia. Bọn họ nằm trên mặt đấy, không hề nhúc nhích, không chết, chỉ là bị dọa ngất đi thôi.
- Nói cho tôi biết… Mấy giờ rồi… Tôi nên chết hay chưa?
Từ sau chuông đồng, một cô gái mặc áo trắng leo ra, mang vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm lão đạo, dọa lão run rẩy một hồi, kế đó, lão vô thức duỗi ngón tay của mình ra, chỉ chỉ về phía Châu Trạch đang đứng bên kia.
Ừ…
Đại tỷ…
Đại boss ở đằng kia, cô xử đại boss trước đi nha, tôi chỉ là con tôm con tép mà thôi.
Nữ quỷ quả nhiên rất nể tình lão, quay đầu nhìn sang Châu Trạch.
Sau đó, cô ta bắt đầu bò về phía hắn.
Châu Trạch nhìn nữ quỷ, tỏ vẻ rất thất vọng.
Đây là thật sự thất vọng.
Đời trước, Châu Trạch là một bác sĩ, hắn vẫn luôn làm tốt công việc của mình, mặc dù không có mộng tưởng vĩ đại cùng hoài bão “Cứu vớt trăm họ”, nhưng đối với công việc, hắn một mực “Lấy người làm gốc”.
Cái bệnh viện này là hình ảnh thu nhỏ của cả con phố ngoài kia, cũng là mô hình thu nhỏ của đường dây cờ bạc trái phép, nó… Khiến Châu Trạch rất áp lực, cũng rất không thoải mái.
Là cái loại…
Nếu không làm chút gì đó sẽ cảm thấy đêm nay ngủ không ngon giấc.
Mà những bác sĩ, y tá đang nằm bất tỉnh trên mặt đấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bọn họ chính là những thành phần ưu tú xuất thân từ các trường đại học y hoặc các trung tâm y tế, bọn họ có trình độ chuyên môn, cũng không phải thứ hàng thật giả lẫn lộn gì.
Thế nhưng đám người này lại vi phạm đạo đức làm người, vi phạm cái nghề của mình. Học trị bệnh cứu người nhưng lại bàng quan đứng nhìn bệnh nhân đau đớn thống khổ chỉ để ghi chép những con số lạnh như băng.
Sau đó…
Mắt lạnh nhìn họ chết đi, không đưa tay ra cứu, bởi vì nếu cứu chữa và dùng thuốc thì sẽ ảnh hưởng đến tính công bằng của trò đỏ đen.
Trong ngành bác sĩ có lưu hành một câu: Khuyên người học y, thiên đả lôi phách.
Đại đa số công việc của các bác sĩ không hề thoái mái cùng thanh nhàn như xã hội nghĩ. Hầu hết nhân viên chăm sóc y tế cùng bác sĩ mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn đến từ bệnh lây nhiễm trên bàn mồ, khối lượng công việc nặng nề, thậm chí là… Kiện cáo.
Nhưng đã khoác lên người bộ quần áo thuần một màu trắng này thì không được cô phụ thân phận của mình.
Đúng vậy.
Châu Trạch muốn cho bọn họ chết.
Dù là xúc động hay là khí phách, thì vừa rồi, Châu Trạch thật sự rất hi vọng đám cặn bã này… Tất cả đều xuống Địa Ngục.
Đùa bỡn nhân mạng, dùng sinh mệnh làm trò vui, đây là khinh nhờn sinh mệnh.
Mà Châu Trạch hắn, với tư cách là người đã chết qua một lần, càng hiểu được thế nào là trân trọng sinh mệnh quý giá.
Các người đã coi mạng người là công cụ chọi gà đấu chó, vậy thì tôi cũng sẽ không xem các người là người.
Tên bảo vệ hung thần ác sát kia? Lão đạo dư sức nện hắn. Châu Trạch tuy phải chống gậy, nhưng một móng tay của hắn cũng đủ quật ngã một con trâu.
Vậy mà hắn lại thản nhiên lui ra, còn hô to:
- Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Có một vài chuyện hắn không tiền ra tay, cho nên muốn bàng quan, sống chết mặc bây.
Hắn phóng túng.
Hắn cư xử tiêu cực.
Mục đích.
Chính là mượn dao giết người.
Dù sao cô đã biến thành lệ quỷ, bất nhập luân hồi, có xuống Địa Ngục thì cũng chỉ thừa nhận nghiệp hỏa vô biên, nhận lấy kết cục hồn phi phách tán.
Như vậy.
Chẳng bằng cho cô một cơ hội.
Xử lý đống rác này.
Cô thống khoái.
Tôi cũng thống khoái.
Sương mù trên vùng trời này cũng tiêu tán đi một ít.
Thế nhưng người đàn bà này.
Lại chẳng khác nào đứa ngốc.
Châu Trạch cho cô ta cơ hội, thậm chí còn âm thầm thúc đẩy, so với lệ quỷ, cô ta lợi hại hơn nhiều, cũng có năng lực báo thù.
Nhưng cô ta báo thù sao chứ? Dọa ngất?
Đợi sau khi tỉnh lại, bọn họ lại là một trang hảo hán?
- Xì xì xì... Xì xì xì... Xì xì xì...
Nữ quỷ tiếp tục bò về phía Châu Trạch, sau đó tội nghiệp nhìn hắn, hỏi:
- Mấy giờ rồi, tôi nên chết hay chưa?
- Van cầu anh.
- Nói cho tôi biết… Tôi nên chết…
Châu Trạch từ từ cúi người, đối diện khuôn mặt sần sùi của nữ quỷ, hỏi:
- Cô không hận sao?
Đúng vậy, cô không hận sao?
- Mấy giờ rồi? - Nữ quỷ tiếp tục hỏi.
Châu Trạch chỉ chỉ đám bác sĩ, y tá đang nằm hôn mê bất động, hỏi:
- Cô không muốn báo thù?
Bọn họ đặt cô trên cái giường lạnh lẽo kia, nhìn cô chết, cô không muốn báo thù sao? Không muốn tìm… đám cờ bạc kia, không tìm nhà cái, cũng không muốn tự tay báo thù gã chồng khốn kiếp đã đẩy cô xuống vực thẳm sao?
- Anh mau nói cho tôi biết đã mấy giờ rồi, tôi tính xem mình nên chết hay chưa? Chết mới có tiền, chồng tôi mới có tiền, trong nhà có tiền, con trai mới được chuộc về.
- Anh mau nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, mấy giờ rồi, mấy giờ rồi!
- Tôi phải chết trong thời gian quy định, nhà của tôi rất cần tiền, con tôi lớn lên cũng cần tiền. Nó muốn đến trường phải có tiền, muốn kết hôn cũng phải có tiền.
- Mấy giờ rồi?
- Anh mau nói cho tôi biết, nói cho tôi biết!!!!
Nữ quỷ dường như rất phẫn nộ, phẫn nộ vì Châu Trạch không đáp lại lời cô ta. Cô ta bắt đầu nổi giận, giận giữ đến mức muốn bóp chết gã đàn ông trước mắt.
Châu Trạch ngẩn người.
Nữ quỷ này…
Cô ta không có sát ý với đám bác sĩ, y tá kia.
Nhưng lại nổi lên sát ý với hắn?
Thoáng chốc, Châu Trạch muốn cười, và hắn cũng thật sự cười.
- Ha ha ha…
Vừa cười, Châu Trạch vừa từ từ đứng lên.
Nữ quỷ vô thức bổ nhào về phía Châu Trạch.
- Anh cười cái gì, trả lời tôi, mấy giờ rồi!
Châu Trạch vươn tay, móng tay trực tiếp đâm vào mi tâm nữ quỷ. Cô ta hét lên một tiếng thê lương.
Móng tay hắn tựa như một cái mỏ hàn bằng điện, mang đến cho cô ta vô vàn thống khổ.
- Lão bản? - Lúc này, lão đạo bước đến.
Châu Trạch nhắm nghiền hai mắt, hắn nhớ đến bà lão đi vào tiệm sách đêm đó, lúc phát hiện mình đã sớm chết, bà ta gào khóc không cam lòng, hắn lại nhớ đến ông lão nằm chờ chết bên giường bệnh mà hắn vừa gặp lúc nãy. Bên cạnh ông ta có con trai thời thời khắc khắc “trông coi”.
Tánh mạng con người vốn quý giá, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân phải hiểu được quý trọng, cũng biết tôn trọng.
Mệnh của mình, chính mình không quý trọng, vậy thì đừng trách người khác coi rẻ.
Châu Trạch lắc đầu.
Mở miệng nói:
- Lão đạo, tôi cảm thấy mình đã làm sai một việc, hình như, tôi đã xen vào chuyện của người khác.
- Hả? - Lão đạo vẫn chưa hiểu.
Châu Trạch mở mắt, nhìn bác sĩ, y tá nằm đầy đất, nói:
- Tôi phát hiện, tôi không còn hận đám người này như trước.
- Hả, vì sao? Bọn họ chính là một đám súc sinh. - Lão đạo nói.
Châu Trạch liếc nhìn nữ quỷ không ngừng vặn vẹo, giãy dụa dưới tay mình.
Nói:
- Đúng.
- Bọn họ chính là súc sinh.
- Nhưng người đáng thương, tất cũng có chỗ đáng hận.