Chương 115: Bệnh Viện Kinh Hồn!
Nữ thi đột nhiên ngồi dậy, mọi âm thanh đều im bặt.
Cài này đúng chuẩn tình tiết kinh điển trong phim kinh dị, nhân vật chính cùng diễn viên quần chúng đang điều tra, đột nhiên, một màn kinh hãi xuất hiện. Tất cả mọi chuyện bắt đầu trượt xuống vực sâu thần bí, không cách nào thăm dò được.
- Lão bản...
Lão đạo cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng đây là lần đầu lão trông thấy loại chuyện quỷ dị này. Dù sao thì mấy chuyện trong quá khứ, đến cuối cùng vẫn là tác phẩm của “Người”, mà quỷ, trái lại có đôi khi bó tay bó chân.
Nhưng trước mắt.
Thật cmn sự là xác chết vùng dậy!
- Chuyện gì? - Châu Trạch hỏi, hắn không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm lão đạo.
- Cậu… Cậu…
Nữ thi nhìn Châu Trạch đứng trước mặt mình, thật ra cô ta không cười, nhưng…
Dưới hiệu ứng của bầu không khí cùng với ánh đèn trong phòng chứa xác, trước mắt lão đạo, nữ thi tựa như một con rắn độc, đang chuẩn bị cắn người.
Cũng bởi vì vậy, lão mới có ảo giác là nữ thi cười, cứ như hết thảy, đều nằm trong lòng bàn tay cô ta.
- Nói chuyện đi. - Thấy lão đạo cứ lắp ba lắp bắp, Châu Trạch bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mà lúc này, nữ thi cũng đã há miệng, nhắm ngay cổ Châu Trạch, cắn xuống.
- Lão bản, phía sau cậu…
- Roẹt!
Châu Trạch đột nhiên duỗi một tay ra, thực hành đúng với câu cổ nhân dạy “Đánh rắn đánh bảy tấc”, tay hắn nắm chặt cổ nữ thi, móng tay dài ra, thoáng cái đâm thẳng vào cổ cô ta.
Nữ thi bắt đầu vặn vẹo, giãy dụa, nhìn vô cùng thống khổ.
- Rốt cuộc là chuyện gì, nói đi. - Châu Trạch giục.
Thấy một màn như vậy, trái tim nhảy lên đến cổ họng thoáng cái bị lão đạo cường ngạnh đè xuống.
- Hết chuyện rồi! - Lão hữu khí vô lực đáp, có cảm giác mình rất lãng phí biểu cảm...
- Ờ.
Châu Trạch đáp lại, sau đó ném nữ thi xuống đất.
- Bịch!
Một tiếng giòn giã, túi da bắt đầu rạn nứt, nước mủ màu đen bên trong chậm rãi thấm ra ngoài, tựa như mấy quả bóng nước mà lũ con nít hay chơi. “Bịch” một tiếng, nước văng tung tóe.
Sau khi nước mủ màu đen thấm ra hết, xương cốt cùng nội tạng cũng hoàn toàn tiêu biến, chỉ còn lại một tấm da rách nát nổi lềnh bềnh trên mặt đất.
Khuôn mặt ngâm trong chất lỏng không ngừng uốn éo, y hệt như nét mặt của một người liên tục thay đổi.
Châu Trạch nhìn móng tay của mình, có vài lổ hổng xuất hiện. Vừa rồi, lúc hắn đâm vào người nữ thi, rõ ràng cảm nhận được một loại ăn mòn mãnh liệt, có thể tạo thành tổn thương nhất định đối với mòng tay hắn.
Một màn quỷ dị cùng đáng sợ như vậy lại bị Châu Trạch dùng phương phức hời hợt để hóa giải, lão đạo có cảm giác như mình cầm nhầm kịch bản hay đi lộn phim trường gì đó, thậm chí, trong lòng dâng lên một cỗ tiếc hận cho bầu không khí cùng hiệu ứng nền tốt như vậy.
Lão dùng sức vỗ vỗ mặt, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, sau đó nói:
- Lão bản, tôi chợt nghĩ ra một chuyện, vừa nãy, lúc chúng ta đến, không phải đúng lúc có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra ngoài sao.
- Hắn có thật sự là bác sĩ?
- Aaaaaaa!!!!
Trên lầu vang lên tiếng thé chói tai.
…
Trong phòng bệnh, một cô bé ngồi bên giường gật gù. Mẹ cô bé vừa mới phẫu thuật xong, còn đang truyền dịch, thuốc tê vẫn chưa hết hiệu nghiệm.
Cô bé mơ mơ màng màng ngủ, thân thể nhoáng một cái, tỉnh lại. Cô bé rất mệt, nhưng lại ngủ không yên. Bởi vì cô bé còn phải chăm sóc mẹ, ít nhất, phải đợi truyền dịch xong, gọi y tá đến xem có cần đổi một bình dịch khác hay không đã.
Ngẩng đầu nhìn, bình dịch đã sắp truyền xong, cô bé bèn đứng dây, nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó duỗi tay ấn cái nút bên giường, gọi y tá đến hỗ trợ.
Ấn xong, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy ai tới, cô bé bắt đầu có hơi sốt ruột, liền bước đến đẩy cửa phòng, ý định nhìn sang chỗ y tá một chút, rất có thể y tá trực ban đã ngủ quên.
Vừa đẩy cửa bước ra, cô bé liền nhìn thấy một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đứng ở đầu hành lang, đối phương đeo khẩu trang màu trắng, quay lưng về phía mình.
- Bác sĩ, làm phiền đến đây một chút, giúp đổi bình dịch.
Cô bé hô với bác sĩ.
Bác sĩ dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đứng bất động tại chỗ.
- Bác sĩ? Bác sĩ? Lại đổi giúp cái bình. - Cô bé tiếp tục hô.
Cả người bác sĩ khẽ run lên, cứ như đang ngẩn người thì bị gọi tỉnh, sau đó, hắn xoay người, đi về phía cô bé.
Cô bé thở phào một hơi, mẹ chỉ cần truyền một bình dịch cuối cùng nữa thôi, xong việc, xem như cô có thể an tâm nghỉ ngơi được rồi.
Chỉ là, dần dần, cô bé nhận ra có gì đó không đúng, dường như có chỗ nào đó… Có vấn đề.
Ban đầu, cô bé còn cho là do bản thân quá mệt mỏi dẫn đến suy nhược tinh thần, nhìn cái gì cũng thấy không thoải mái, nhưng từ từ, cô phát hiện không phải do vậy, mà là vị bác sĩ đang đi tới kia… Hắn vốn có vấn đề.
Hắn… đi chân trần.
Đúng vậy, một bác sĩ lại đi chân trần trong bệnh viện?
Chân đất đi làm?
Có thể sao?
Cô bé lập tức lui về sau hai bước, đóng cửa phòng, sau đó khóa trái, đây là phản ứng theo bản năng.
Trên thực tế, mỗi người đều có giác quan thứ sau. Thời kỳ ăn lông ở lổ, nhân loại trải qua khoảng thời gian ăn tươi nuốt sống, bất kỳ lúc nào cũng phải đề phòng dã thú tập kích, tự nhiên sẽ sinh ra bản năng xu lợi tránh hại.
Đương nhiên, cùng với sự phát triển của xã hội, con người đã đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn được một thời gian rất dài, loại bản năng này cũng dần dần thái hóa, nhưng có một số người, nội tâm đặc biệt mẫn cảm, cảm giác nguy hiểm nhạy hơn khá nhiều so với người bình thường.
Nhìn xuyên qua khung thủy tinh trong suốt trên cửa phòng, cô bé trông thấy vị bác sĩ kia vẫn đang đi về hướng này, tư thế của hắn có hơi quái dị.
Bước một bước, chân của hắn liền vặn một cái, ngay sau đó thân thể cũng vặn vẹo theo, y hệt như động tác bước đi vô cùng khoa trương trong kịch câm của Chaplin.
Nhưng giữa đêm khuya, trong bệnh viện, trên hành lang vắng vẻ, cách đi này không mang đến cái gì hài hước, mà lại khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc nhiều hơn.
Bác sĩ tiếp tục bước đến, biên độ lắc lư của hắn ngày càng lớn, thậm chí, cô bé còn nghe được âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Cô bé tự hỏi có phải mình đang mơ hay không?
Vì sao trong bệnh viện lại xuất hiện một màn như vậy?
Cô cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, bắt buộc mình thanh tỉnh lại, nếu đây là mộng, thì mau mau tỉnh.
Sau đó, cô mở mắt, phát hiện bản thân vẫn đang đứng phía sau cửa, hình như… Không phải mộng.
Lấy hết dũng khí, cô bé lần nữa nhìn ta ngoài thông qua khung thủy tinh, phát hiện vị bác sĩ kia đã biến mất, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Cô bé có hơi hoang mang, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Là do mình hoa mắt?
Hay là bị ảo giác rồi?
Cô bé không dám mở cửa, cho dù bản thân hoa mắt, cô cũng không định mở cửa xác nhận vào lúc này. Dù sao thì cô cũng là con gái, sau khi mẹ bệnh, cô càng trở nên cẩn thận hơn.
Bên ngoài, hình như thật sự không có ai.
Cô bé dán sát mặt lên cửa, cố gắng khiến cho tầm nhìn của mình thông qua khung thủy tinh càng thêm rộng mở.
Đột nhiên.
Cô bé cảm giác có cái gì đó chặn lại tầm mắt mình.
Khuôn mặt đeo khẩu trang.
Lẳng lặng xuất hiện ngay ô thủy tinh.
Nó chỉ cách mặt cô bé một khoảng bằng với độ dày thủy tinh…
Không đến 1 centimet.
Cô bé sợ mất hồn.
Quên cả thét lên, quên hết thảy, chỉ biết ngẩn người, mặt đối mặt cùng với khuôn mặt bên ngoài cửa kia.
Khẩu trang nhúc nhích, dường như là đối phương đang nói cái gì đo, nhưng âm thanh phát ra lại không phải tiếng người, mà là:
- Lẹp bẹp lẹp bẹp.
Cứ như là tiếng ủng đi mưa bước từng bước trên con đường lầy lội.
Mắt của gã bác sĩ kia rất to, to đến mức dọa người, so với mắt người thường gấp năm sáu lần, trong mắt hắn sưng vù, hệt như bị ngâm trong nước lâu ngày, lớn cỡ một cái trứng gà, gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
Đồng thời, tròng mắt hắn không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, y hệt mắt con rối, có thể xoay chuyển trên dưới, bất kỳ lúc nào cũng rớt ra được.
Cô bé bụm chặt miệng, thân thể bởi vì sợ hãi cực lớn mà run lẩy bẩy.
- Răng rắc xoạt... - Là âm thanh chuyển động tay cầm cửa.
Gã bác sĩ kia đang mở cửa.
Cô bé lập tức nhoài người về phía trước, chống cửa phòng bệnh.
Cửa cô đã khóa lại rồi, cho nên phía ngoài không thể mở ra được. Chính vì vậy, gã bác sĩ kia bắt đầu xô cửa.
- Rầm! Rầm! Rầm!...
Cô bé cắn răng, chống cửa, mặt cô giàn dụa nước mắt, cô rất sợ, rất khủng hoảng, không biết vì sao trong bệnh viện lại phát sinh chuyện như vậy.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt cót kẹtzz...
Âm thanh đập cửa vang lên bên ngoài, kèm theo đó, tiếng “lẹp bẹp lẹp bẹp” lúc trước cũng ngày càng kịch liệt cùng rõ ràng.
- B-A-N-G...GG!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cô bé không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô chợt phát hiện người bên ngoài không còn xô cửa nữa, cô dựa vào cửa, nặng nề thở phì phò.
Thật là đáng sợ.
Thật sự rất đáng sợ.
Nếu như đây là một cơn ác mộng, xin hãy cho cô mau mau tỉnh lại.
Nhưng ngay sau đó, cô bé chợt phát hiện dưới chân mình ẩm ướt, cứ như là có một vũng nước chảy tràn đến.
Cô bé cúi đầu, nhìn xuống đất.
Hình như có cái gì đó màu trăng trắng trôi theo nước mủ từ khe cửa tràn vào.
Đó là một bộ da người.
Phía trên có một gương mặt vặn vẹo thành bánh quai chèo.
Hai cái tròng mắt cực lớn y hệt như hai cái lòng đỏ trứng kéo theo một đám lòng trắng nổi lềnh bềnh.
"Bẹp" một tiếng.
Một cái tròng mắt nổ tung, chất lỏng màu vàng tanh hôi bắn tung tóe lên mặt cô bé.
Cái tròng mắt còn lại thì tiếp tục đảo quanh.
Cứ như là gã bác sĩ kia đang nằm trên mặt đất, híp một mắt, mở một mắt, mang theo vẻ trêu tức.
Nhìn cô.
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Cô bé hỏng mất.
Tiếng thét chói tai.
Vang vọng toàn bộ bệnh viện.