Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 122: Thân phận của quỷ sai

Chương 122: Thân phận của quỷ sai

Tiểu loli hơi nghiêng đầu, cô bé luôn cảm thấy Châu Trạch cố ý nói ra câu nói có ý nghĩa khác này, cô bé không trả lời, vấn đề này cho dù bản thân mình có trả lời là"phải" hay là"không phải" đều không tốt.
Hơn nữa, tiểu loli tin tưởng Châu Trạch cũng có thể nhìn ra được.
Đúng vậy, Châu Trạch đã nhìn ra, cho tới nay, Châu Trạch đều cho rằng không biết có phải Vương Kha có loại đam mê đặc thù này không. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thực ra đây không phải vấn đề của Vương Kha, mà là vấn đề của vợ Vương Kha.
Vương Kha là một bác sĩ tâm lý, chính anh ta có trách nhiệm trị liệu vấn đề của vợ mình, thậm chí khi sống cùng nhau dưới một mái nhà, anh ta còn phải cố ý phối hợp với vợ trên phương diện này.
Anh ta đang diễn trò, mục đích diễn xuất là vì để vợ anh ta hài lòng.
Một người đàn ông có sự nghiệp thành công nhưng mỗi ngày về nhà lại phải làm bộ dáng vẻ rất vui vẻ không ngừng ăn thịt uống canh thịt, lại còn phải biểu hiện ra bản thân ăn nó ngon như đang ăn mật.
Mỗi ngày vợ anh ta mua thịt về nhìn chồng ăn.
Đối với những người khác, có thể đây là một loại dằn vặt.
- Trói cô ta lại, cô nhớ theo dõi cô ta thật chặt, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. - Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, trực tiếp đi tới nhấc vợ của Vương Kha vào phòng làm việc.
Lão đạo không cần nhắc nhở đã chủ động tới ôm lấy Vương Kha còn đang hôn mê đặt lên trên ghế sa lon, sau đó kiểm tra thương thế của anh ta.
Châu Trạch không trực tiếp gọi 120 đưa Vương Kha vào bệnh viện rồi lại đưa vợ Vương Kha vào bệnh viện tâm thần. Đối với chuyện của vợ mình, Vương Kha phải có quyền lựa chọn cuối cùng, Châu Trạch không cần khiến cuộc sống của anh ta thêm phiền toái và cũng sẽ không tự ý làm chủ chuyện gì, lại thêm nữa, Châu Trạch cũng lười nhận lấy việc phiền toái này.
Tuy rằng Vương Kha đang hôn mê thế nhưng trên người anh ta cũng không có vết thương gì, hẳn không có vấn đề gì lớn, không bao lâu nữa lại có thể tỉnh táo lại. Đến lúc đó cứ để chính anh ta quyết định đi.
Hơn nữa, ngay tại nơi này Châu Trạch còn có một chuyện phải giải quyết ngay.
Anh ôm lấy tiểu loli.
Tiểu loli đang giãy giụa.
Trước đây, tiểu loli đã từng để Châu Trạch ôm lấy mình, nhưng đó là vì cô bé muốn có “địa vị ngang ngửa” với Châu Trạch, khi đó cô bé còn mang theo vẻ rụt rè, mang theo khắc chế, mang theo áp bách cùng khống chế tuyệt đối.
Mà bây giờ, phong thủy luân chuyển, lần này cô bé bị Châu Trạch ôm, mà Châu Trạch chỉ coi cô bé như em gái nhà bên rất bình thường.
Tôi xoa xoa.
Tôi niết niết.
Xem cháu có còn bướng bỉnh nữa hay không...
Châu Trạch ôm tiểu loli lên tầng.
Lão đạo đứng ở đầu bậc thang nhìn Châu Trạch ôm tiểu loli tới.
Trên mặt lão có vẻ giãy giụa, cũng có chút vướng mắc, lão đang suy nghĩ xem bản thân mình có nên ngăn cản ông chủ làm loại chuyện cầm thú kia hay không.
Quá cầm thú rồi.
Cô ấy vẫn chỉ là một đứa bé.
Nếu Châu Trạch biết ý nghĩ trong lòng lão đạo hiện tại, đoán chừng sẽ không chút lưu tình mà khiến trên người lão ta hiện lên mấy vết lằn.
Đặt tiểu loli lên giường, Châu Trạch lui về phía sau một bước, nhìn thấy tiểu loli sau khi được mình ôm lên tầng đã ngủ say, hiện đang nằm trên giường phát ra"tiếng ngáy" rất nhỏ, vô cùng đáng yêu, thật giống một món đồ sứ vô cùng tinh tế.
Lát sau, cô bé xoa xoa mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn Châu Trạch mềm mại hỏi:
- Chú, tại sao chú lại ở nhà cháu? Còn ở trong phòng của cháu nữa?
Thật đáng yêu, thật dễ thương.
Nhưng Châu Trạch lại giống như một người đàn ông thô lỗ không hiểu phong tình, trực tiếp giơ tiểu loli lên để cô bé lắc lư trong tay của mình, đồng thời nói:
- Tôi không quan tâm, mặc kệ cháu có giả bộ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, chỉ có điều hiện tại nếu cháu đang giả bộ thì mau ngừng giả bộ đi, còn nếu cháu không giả bộ thì mau chiếm lấy ý thức chủ đạo đi.
- Tôi có chuyện phải hỏi cháu thật cẩn thận tỉ mỉ.
- Đừng đánh giá cao sức kiên nhẫn của tôi, tôi không phải loại quái thúc thúc (1) thích đưa mấy cô bé nhỏ về nhà xem cá vàng đâu.
(1) Quái thúc thúc: chỉ những ông chú biến thái cuồng loli
Châu Trạch quơ quơ tay, vốn ban đầu tiểu loli còn khóc rống lên, thậm chí còn gọi cả “cha mẹ”, nhưng chỉ một lát sau cô bé đã yên tĩnh trở lại, ánh mắt trầm tĩnh tự cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của mình, trầm giọng nói:
- Thả cháu xuống.
- Ha, cháu còn định bướng bỉnh sao.
- Bốp !
Một tát vỗ xuống vị trí không biết tên nào đó, tiểu loli mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn Châu Trạch, hận không thể ăn tươi nuốt sống Châu Trạch!
Không ngờ chú lại dám đánh vị trí không thể nói thành lời đó của bản tọa!
Chú còn dám nói chú không phải quái thúc thúc?
- A, xin lỗi.
Châu Trạch buông tay ra, tiểu loli rơi xuống giường.
Nhưng tiểu loli vẫn đang nhìn anh chằm chằm, Châu Trạch có chút ngượng ngùng, nói:
- Mới vừa rồi là tôi sơ sót, không chú ý tới cháu đã trở lại rồi.
- Châu Trạch, chú cho rằng hiện tại chú đã có thể vô pháp vô thiên rồi sao?
Tiểu loli quát lớn.
- Bốp !
Vị trí không thể nói được thành lời kia lần thứ hai gặp phải đòn nghiêm trọng.
Vẻ mặt tiểu loli tràn đầy biểu tình không dám tin tưởng!
Mới vừa rồi anh còn nói là sơ sẩy, không phải cố ý!
Châu Trạch vuốt ve bàn tay vừa mới vỗ vào vị trí không thể nói thành lời kia, nói:
- Lần này không phải tôi cố ý.
Nói xong, Châu Trạch cũng dựa vào bên giường, ngồi xuống nói:
- Đừng học làm vai chính trong phim ảnh nữa, sắp chết đến nơi còn thích mạnh miệng, bởi vì tôi không phải nhân vật phản diện trong phim ảnh cho nên tôi mới không muốn nói nhảm với cháu lâu như vậy.
- Chú dám giết cháu sao? - Tiểu loli hỏi ngược lại.
- Bốp !
- Bốp !
- Sợ chưa!
Ba cái tát hạ xuống vị trí không tiện gọi tên kia.
Thân thể tiểu loli run rẩy đúng ba lần.
Ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng sắp bị hàm răng cắn tới chảy máu.
- Trước đây cũng đã có người dám nói với tôi như vậy, nhưng cuối cùng cô bé ấy chết rồi, cho nên cháu không nên lấy chuyện này tới uy hiếp tôi, bởi vì nó vô dụng.
- Cho dù cháu có trốn ở bên trong thân xác này tôi cũng có cách ép buộc cháu ra ngoài.
- Cô bé ấy bị chú giết sao? - Tiểu loli biết người Châu Trạch đang nhắc tới là ai, không, phải nói đúng hơn là con quỷ kia là ai.
Một quỷ sai đã bị Châu Trạch giết chết, vì thế Châu Trạch cũng không ngại chuyện lại ra tay giết thêm một người nữa.
- Chú muốn hỏi cái gì, nói đi.
Tiểu loli xoay người ngồi trên giường, giấu vị trí không thể nói thành lời kia đi.
Châu Trạch lấy giấy chứng nhận ra đặt trong lòng bàn tay, hỏi:
- Rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm quỷ sai được? Tôi hiện tại có thể tính là quỷ sai thật sự không?
- Chú có giấy chứng nhận, lại có chìa khóa cửa địa ngục của cháu, vì thế chú chính là quỷ sai.
- Quản lý lỏng lẻo như vậy sao? - Châu Trạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
- Quỷ sai chẳng qua chỉ là cấp bậc thấp nhất của âm ty, dương gian lớn như vậy, nếu như ngay cả quỷ sai cấp thấp nhất cũng cần những người ở tầng lớp cấp cao của âm ty đi lựa chọn cùng nhận mệnh từng chút từng chút một, vậy những tầng lớp cấp cao của âm ty kia không còn thời gian để làm gì khác nữa.
- Cho dù là quỷ bộ đầu có cấp bậc cao hơn quỷ sai cũng không cần chứng thực, chỉ cần đạt được tư cách tương ứng là đủ. Thế nhưng cấp bậc cao hơn quỷ bộ đầu là tuần kiểm thì phải có âm ty đích thân chứng thực.
- A, là như vậy sao? Không ngờ điều kiện công việc lại lỏng lẻo như vậy, điều này không phải đồng nghĩa với chỉ cần ai giết được các người là có thể làm quỷ sai rồi sao?
- Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả...
-Bốp !
Châu Trạch lật tiểu loli lên, lại tát một cái lên bộ vị không thể nói thành lời kia!
- Vì sao! - Tiểu loli đang phải chịu đựng cảm giác nhục nhã vô cùng đáng sợ.
- Nói cho rõ ràng, đừng cmn lúc nào cũng hô khẩu hiệu. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Âm ty có quy tắc của âm ty, giết quỷ sai là điều tối kỵ! - Tiểu loli trả lời.
- Thật sự là nói nhảm, tôi đã từng giết, mà hẳn cái vị ở Dung Thành kia cũng đã bị giết, cháu không gặp phải chuyện gì thì cũng thôi đi, vì sao ngay cả tôi cũng không gặp phải chuyện gì?
Nói xong, Châu Trạch lại giơ tay lên chuẩn bị tát thêm một cái.
Ừm,
Xúc cảm không sai.
- Đó là bởi vì không phải chú không tuân theo quy định, hơn nữa căn bản là chính quỷ sai bị chú giết kia đã xảy ra vấn đề, thay vì nói cô ấy là một quỷ sai thì nói đúng hơn cô ấy chỉ là một lệ quỷ du hồn!
- Được rồi, để tôi tổng kết lại ý của cháu xem có đúng hay không. Theo ý của cháu quỷ sai chỉ là cấp bậc nhỏ nhất, một con tôm tép mà thôi, chết rồi cũng chỉ có thể xếp vào loại tai nạn lao động, sẽ không có người đứng ra chịu trách nhiệm. Cho dù họ có bị cướp đoạt thân phận nhưng chỉ cần kẻ kế tục không làm xằng làm bậy thậm chí còn kế thừa công việc tiếp tục trở thành quỷ sai thì chuyện giết quỷ sai ấy, âm ty sẽ không quản, đúng không?
Tiểu loli gật đầu.
- Nói thật, loại nhân viên công vụ này thật sự là không có ý nghĩa gì.
Châu Trạch bĩu môi, đây không phải đang đả kích tính tích cực trong công việc của mình sao? Hiện tại mình mới chỉ là quỷ sai thử việc thôi, thế nhưng cho dù mình có thể chuyển thành quỷ sai chính thức cũng chẳng có gì bảo đảm, Châu Trạch chợt cảm thấy tiền đồ của công việc này quá lờ mờ.
Trong dương gian, nguyên nhân khiến mọi người tranh giành nhau tới vỡ đầu để làm nhân viên công vụ là gì? Không phải là vì muốn có một công ăn việc làm ổn định sao?
Sau khi tới cõi âm công việc này lại biến thành một công việc không ổn định, thậm chí bát cơm này còn có thể thay phiên.
- Quỷ sai chính là phương pháp tốt nhất để những quỷ vật mới đầu nhập vào âm ty mưu cầu thân phận, hơn nữa giấy chứng nhận thân phận quỷ sai cũng không phải dễ lấy như vậy. Nói chính xác hơn đây là công việc không thể nào kế thừa.
Tiểu loli lại cường điệu một lần nữa, nhìn thoáng qua giấy chứng nhận trong tay Châu Trạch chính, cô bé mím môi tiếp tục nói:
- Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu Sơn Thần Hà Thần vì không đi được mà bị vương triều chính thống phong xá đại đạo, thế nhưng họ vẫn muốn mưu cầu thăng tiến, vì thế tự nguyện trở thành quỷ sai đi con đường âm ty địa ngục. Nói chung đạo lý cũng giống nhau thôi.
- Được rồi, còn có một việc. - Châu Trạch mở bàn tay của mình ra. - Cháu có thể lấy lại ký hiệu này sao?
Tiểu loli không hé răng.
- Trả lời tôi.
Mặt của Châu Trạch chậm rãi âm trầm xuống.
Tiểu loli gật đầu.
Châu Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt nắm tay, ôn nhu nhỏ nhẹ tiếp tục hỏi:
- Phải làm sao mới có thể lấy về?
- Thứ đồ cháu đã đưa cho chú đương nhiên cháu tự có cách để lấy nó về.
- Có vẻ cháu hơi lảng tránh vấn đề này. - Châu Trạch đưa tay xoa xoa đầu tiểu loli, nói:
- Đến đây, ngoan, mau nói cụ thể hơn một chút cho tôi biết, ấn ký này cũng chính là chìa khóa cánh cửa địa ngục trong miệng cháu, cháu phải dùng biện pháp gì mới có thể lấy nó về được?
Tiểu loli nhìn Châu Trạch, cô bé đang do dự.
- Nói.
Châu Trạch lên giọng, đồng thời móng tay dài ngoằng của anh cũng đang trượt trên mặt tiểu loli.
Tiểu loli nhỏ giọng nói:
- Giết chú là cháu có thể lấy nó lại.
Đáp án nằm trong dự liệu.
Nhưng đáp án này lại khiến hai mắt Châu Trạch triệt để trầm xuống.
Anh không tức giận.
Anh cũng không phẫn nộ.
Chí ít là anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên nói:
- Ý của cháu là, trước đây những hình ảnh cháu đã phác họa, những hứa hẹn với tôi cùng những kỳ vọng về tương lai cháu đã đặt ra, tất cả đều là giả dối sao?
- Cháu cần phải đến Dung Thành làm việc, cho nên cháu muốn tôi giúp cháu làm việc kiếm công trạng?
- Chờ khi cháu trở về.
- Cháu sẽ giết tôi, thậm chí ngay cả tôi cũng là công trạng mà cháu đã tính toán kỹ từ trước.
- Đúng không?
Tiểu loli nhắm nghiền hai mắt.
Thời gian bắt đầu ngược dòng, ngày đó, Châu Trạch còn lạnh nhạt nhìn Đường Thi cùng lão đạo phát tiết lửa giận vì chuyện bên phía Dung Thành kia, thậm chí còn làm ra hành động mà rất nhiều người thường chỉ làm khi bị kích động.
Lúc ấy bản thân mình rõ ràng còn có thể bình tĩnh uống cà phê!
Nếu lúc đó mình biết ngộ nhỡ cái vị ở Dung Thành kia thua, chờ tiểu loli quay về đây bản thân mình không chỉ bị hao tổn lợi ích, thậm chí còn có thể kết thúc cuộc đời tại đây, không biết mình còn có thể bình tĩnh mà thưởng thức cà phê như vậy không!
Nói không chừng bản thân mình sẽ điên cuồng hơn, lấy vạn đôla ra mua pháo hoa đốt chơi.
Lè lưỡi liếm liếm bờ môi mình, Châu Trạch vẫn bình tĩnh như trước mà nhìn tiểu loli, không thở hổn hển, cũng không phát điên như người bị bệnh tâm thần, chỉ bình tĩnh hỏi:
- Vì sao cháu không trở về địa ngục, là vì bị thương quá nghiêm trọng nên ngay cả địa ngục cũng không thể quay trở về sao? Thậm chí cháu bây giờ còn không dám xuống địa ngục đi qua con đường hoàng tuyền, nhỉ?
Tiểu loli không trả lời, im lặng, cũng là một loại cam chịu.
Châu Trạch kẹp lấy giấy chứng nhận của mình, nhìn lướt qua, tựa như đang lầm bầm lầu bầu nói:
- Không biết đưa một quỷ sai về địa ngục có thể kiếm được bao nhiêu công trạng đây?
- Cháu là quỷ sai, đưa cháu vào địa ngục không nhận được công trạng. - Tiểu loli trả lời.
- A, xin lỗi, là tôi không nói rõ ràng.
- Ý tôi muốn nói là.
- Hủy diệt giấy chứng nhận của một quỷ sai, sau đó dằn vặt quỷ sai ấy thành một lệ quỷ thần trí không thanh tỉnh rồi mới đưa quỷ sai ấy về địa ngục…
- Như vậy liệu có phải tôi sẽ nhận được công trạng, đúng không?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất