Chương 126: Hòa thượng chốc đầu
Từ xưa Phật Đạo vốn đã ngứa mắt lẫn nhau, vương triều thời cổ đại, Đạo gia vừa hưng thịnh lập tức diệt Phật, Phật môn hưng thịnh lại lập tức diệt Đạo, nói cho cùng tín đồ cũng tài nguyên cũng không có bao nhiêu, ngươi cướp nhiều thì ta chỉ còn ít.
Đứng trên lập trường của lão đạo, phòng đọc sách này chính là địa bàn của lão, mà tên hòa thượng chốc đầu này tới đây thật giống như có ý đồ tới phá quán.
Nhưng không nghĩ tới, căn bản là hòa thượng chốc đầu không hề nhìn tới lão đạo, đối mặt với “ý đối lập” lão đạo thả ra hòa thượng này cũng chỉ cười cười, sau đó trực tiếp đi tới vị trí đối diện Châu Trạch, ngồi xuống.
- Một ly trà.
Hòa thượng chốc đầu nói.
Vẻ mặt lão đạo vô cùng âm trầm bưng một ly trà đưa tới, đồng thời nhắc nhở:
- Ở đây tiêu phí thấp nhất là một trăm, hơn nữa ở đây không chấp nhận đoán mệnh xem phong thủy.
Hòa thượng chốc đầu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn nhìn lão đạo, mỉm cười nói:
- Chúng ta không giống nhau.
Chúng ta không giống nhau.
Một câu nói rất có độ sâu, vừa chê bai lão đạo đồng thời cũng có thể nâng bản thân mình lên.
Ý của hòa thượng này chính là lão chỉ là một tên thần côn lăn lộn hỗn tạp, còn tôi đây là người có thực học, chúng ta không giống nhau.
Châu Trạch phun ra một vòng khói, vừa lúc phun tới trên mặt đối phương.
Cũng không phải Châu Trạch muốn ra mặt thay lão đạo, dù sao người tới cũng là khách, nhưng đối phương vừa vào phòng sách Châu Trạch lập tức cảm nhận được một loại cảm giác báo động mơ hồ.
Hòa thượng chốc đầu cũng không giận, hai tay hợp thành chữ thập niệm một tiếng:
- A di đà phật.
Trong lúc nhất thời, Châu Trạch bỗng nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, giống hệt như có một con kiến đang bò loạn ở trên người mình.
Ngón tay cầm điếu thuốc của Châu Trạch bắt đầu chậm rãi dài ra, móng tay màu đen.
- Thí chủ bớt giận, bần tăng là vì uống trà mà đến, không ác ý.
Hòa thượng chốc đầu buông hai tay ra, nâng chung trà lên uống một ngụm trà, lập tức, loại cảm giác không thoải mái trên người Châu Trạch kia lập tức biến mất.
- Ông đi giúp đi. - Châu Trạch nói với lão đạo.
Lão đạo chỉ có thể lui xuống.
- Thí chủ, phòng sách này mở trong thành phố náo nhiệt quả thật cũng có chút ý tứ, giữa phố xá sầm uất lại có thể có được nhã tĩnh.
Châu Trạch không nói chuyện.
- Bần tăng đang đi dạo tứ phương, hôm nay vừa vặn đi tới Thông Thành lại phát hiện hai vị lão hữu của bần tăng đều biến mất không thấy, bần tăng vô cùng hiếu kỳ, sau khi điều tra một phen mới biết Thông Thành xuất hiện nhân vật có số má là thí chủ đây.
- Hai người bạn của ông là ai?
- Một người là cô gái đang tuổi thanh xuân. Một người đã già, hầu hạ văn miếu.
Trong lòng Châu Trạch hơi tự suy xét, người trước hẳn là chỉ vị nữ quỷ sai đã xảy ra vấn đề, người sau hẳn là chỉ ông lão lùn trong văn miếu.
- Ông đến để báo thù cho bọn họ sao?
- Không phải vậy, duyên tới duyên đi đều có định số, thăng trầm đều do mệnh trời, tất cả không thể cưỡng cầu, đều không thể cưỡng cầu. Hôm nay bần tăng đến đây chỉ muốn nhìn thấy thí chủ, ngồi nói chuyện hội ngộ cùng thí chủ, lại kết thêm thiện duyên mà thôi.
- Hình như người kết thiện duyên với ông đều không có kết quả gì tốt.
Hòa thượng chốc đầu nghe vậy, không nói gì mà chỉ cười cười.
Sau đó, Châu Trạch im lặng không nói, hòa thượng chốc đầu cũng không nói chuyện, thoáng cái bầu không khí đã trở nên hơi lúng túng.
Đại khái đợi tới sau khi trà đã nguội lạnh, hòa thượng chốc đầu mới mở miệng nói:
- Hôm nay bần tăng đến đây là vì muốn nói một số cách suy nghĩ với quỷ sai, giải thích một số lý niệm, mỗi khi bần tăng tới nơi nào đều sẽ đi tìm quỷ sai nơi ấy đàm đạo một chút.
- Ông cứ nói đi, tôi nghe đây. Sau khi nói xong nhớ trả tiền.
- Phật nói, chúng sinh bình đẳng, thật ra chúng sinh nơi này không chỉ nói riêng tới những người sống mà còn kể cả những người chết, bọn họ sinh ra ở đây, trưởng thành ở đây, thực ra không khác gì một người sống bình thường.
- Ở trong mắt bần tăng, bọn họ cũng là người, cũng là một thành viên của chúng sinh.
- Tìm người thiện làm gốc rễ cho chúng sinh, đáng ra nên bảo vệ.
- Giết kẻ ác gây họa cho chúng sinh, đáng ra nên khiển trách.
- Có quỷ mị kẻ hại người nhưng cũng có pháp tướng kim cương trừng mắt, những vong hồn tầm thường vì chấp niệm hoặc vì đủ loại lý do mà lưu luyến nhân gian này, bần tăng cảm thấy bọn họ có quyền lực ấy, cũng có tự do để được lưu lại đây.
- Vậy mà, việc âm ty từ sau khi Thái Sơn phủ quân băng hà lại dùng việc này làm phương pháp tích điểm công trạng, phàm là quỷ vật dừng lại ở nhân gian tất phải bị áp giải xuống địa ngục.
- Đối loại hành vi này, bần tăng vẫn không dám gật bừa.
- Vì vậy hôm nay bần tăng đến đây khuyên bảo thượng sai, quỷ cũng có quỷ tốt quỷ xấu, cũng có lợi và hại, mọi việc không thể áp đặt, nếu không quỷ sai không lại chính (1) thì chính là đãi chính (2).
(1) Lại chính: Đề cập tới thực tế của cơ quan chính phủ khi đối mặt với các vấn đề liên quan luôn xử lý một cách quá đơn giản, hành vi thô bỉ, năng lực hành chính thấp.
(2) Đãi chính: nói đến sự chậm chạm, trì hoãn của chính phủ dẫn đến hiệu suất làm việc thấp.
Châu Trạch cảm thấy hơi buồn cười.
Nhìn thấy phản ứng của Châu Trạch, hòa thượng chốc đầu thở dài một hơi, người hành đạo phải đi ngược dòng nước, biết rõ không thể mà vẫn làm.
Lão ta cầm lấy tờ báo trước mặt Châu Trạch, lật tới trang cuối cùng, trên đó có viết một tin tức của tỉnh khác, nói là một vụ án cùng mưu sát.
- Tờ báo này bần tăng đã từng xem qua, khi chuyện này xảy ra bản thân bần tăng vốn đang ở một nơi cách nơi ấy không xa.
- Có một người đàn ông mất tích, người thân báo án, cảnh sát dự đoán có thể người đàn ông này đã bị giết hại, nhưng không thể tìm được thi thể, chẳng còn cách nào khác.
- Lúc này, có một người phụ nữ cùng thôn nói cho cảnh sát, tối hôm qua cô ấy được người mẹ già đã qua đời báo mộng cho cô ấy, báo cho cô ấy biết có người được mai táng ở ngay bên cạnh bà, chiếm mất khu vực của bà.
- Ngay từ đầu cảnh sát chỉ cho rằng người phụ nữ ấy nói đùa, thế nhưng sau khi phái người đi tra xét mộ phần của mẹ cô ấy lại phát hiện có một miếng đất mới được đào lên cách đây không lâu, sau khi đào mảnh đất đó lên lập tức phát hiện xác của người đàn ông đã mất tích.
- Sau đó, căn cứ vào những chứng cứ được lưu lại trên thi thể, cảnh sát đã tìm được hung thủ của vụ án, chính là một người họ Lý ở cùng thôn.
- Hung thủ sa lưới, người bị hại có thể nhắm mắt.
- Trong chuyện này, hồn của mẹ cô gái kia đã làm chuyện tốt, thiện ác ở tâm.
- Tuy rằng bà ấy cố tình ở lại dương gian không chịu xuống địa ngục, thế nhưng bà ấy cũng không hại người, thậm chí còn trợ giúp người khác, ngài thấy quỷ như vậy có nên bị âm ty thu vào địa ngục không?
- Có thể bà ấy chỉ muốn nhìn con cháu mình lớn lên, nối dõi tông đường, không hơn.
Châu Trạch bưng ly trà lạnh lên uống một ngụm, lắc đầu.
Hiển nhiên, Châu Trạch không đồng ý với cách nói này.
- Ông vẫn chưa thể thuyết phục tôi được, xin lỗi, đã để ông phải đi tay không một chuyến, ông có thể tới những thành phố khác những khu vực khác, tìm những quỷ sai khác tiếp tục trò chuyện lý tưởng cùng lý niệm của ông, nói không chừng sẽ có thể tìm được người tri âm, sau đó cùng nhau cố gắng phấn đấu vì quỷ quyền.
Hòa thượng chốc đầu bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên, loại người đáp lại như thế này lão ta cũng đã thấy nhiều, có chút bất đắc dĩ lần thứ hai cầm tờ báo lên, nhìn tin tức phía trên, lại thở dài một hơi.
Châu Trạch đưa tay đè tờ báo xuống.
Hòa thượng chốc đầu có chút không hiểu nhìn Châu Trạch.
- Hòa thượng, có một câu gọi là chưa học bò chớ lo học chạy, ông nói ông vẫn đang dành cả cuộc đời này để tranh thủ quyền lợi cho quỷ, thế nhưng ngay cả lòng người mà ông cũng không nhìn thấy rõ ràng thì lấy tư cách gì để lên tiếng thay quỷ?
- Giải thích thế nào?
Châu Trạch đưa tay chỉ chỉ vào tin tức trên báo, lắc đầu, nói:
- Ông nói lúc đó ông đang ở chỗ đó, như vậy khi ông ở trong thôn có thể tìm được vong hồn của người mẹ già kia không?
Hòa thượng chốc đầu lắc đầu:
- Bần tăng không may mắn được thấy, nếu may mắn được thấy tất nhiên sẽ lấy lễ đối đãi, người đã già mặc dù thân không còn nhưng niệm vẫn còn.
Châu Trạch cười cười:
- Tôi chưa từng đi tới chỗ kia, nhưng tôi có thể cầm tiền âm phủ đánh cuộc với ông, căn bản là không hề tồn tại cái vong hồn của mẹ già nào trong này hết, mà sau khi bà mẹ già ấy chết linh hồn cũng đã sớm xuống địa ngục.
- Làm sao có thể? Cậu là quỷ sai chẳng lẽ lại không tin trên thế gian này có quỷ sao?
Hòa thượng chốc đầu cảm thấy rất sai lầm.
- Người bị hại mất tích kia là người thôn đấy.
- Mà hung thủ giết người giấu xác cũng là người thôn đấy.
- Lại sau đó có một người phụ nữ được báo mộng đến báo đầu mối cho cảnh sát, cũng là người thôn đấy, như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Châu Trạch lại châm một điếu thuốc, nói:
- Trên báo nói lúc đầu cảnh sát không tin, sau khi điều tra đào mộ địa lên tìm được thi thể cũng cảm thấy rất kỳ quái, đây chỉ là cách viết của đám phóng viên thôi, vì có thể khiến câu chuyện trở nên phong phú hấp dẫn hơn nên họ mới viết như vậy.
- Nhưng trên thực tế, tôi tin tưởng cảnh sát địa phương đã hiểu rõ trong lòng.
- Người phụ nữ đến để tố cáo, khả năng rất lớn là khi hung thủ giấu thi thể đúng lúc cô ấy đi ngang qua nhìn thấy.
- Vậy vì sao cô ấy không trực tiếp nói rõ với cảnh sát? - Hòa thượng chốc đầu hỏi.
- Bởi vì hung thủ cũng là người trong thôn, có thể hung thủ cũng có cha mẹ con cái, cũng có anh chị em, nếu cô ấy trực tiếp đi tố cáo chẳng phải sẽ bị người nhà hung thủ ghi hận sao?
- Cho nên, cô ấy mới mượn quỷ giả thần để nói chuyện này, cái gì mà mẹ già báo mộng, dùng phương thức giống như đã lọt vào sương mù để có thể vừa tiết lộ được đầu mối ra ngoài mà vừa không khiến bản thân bị ghi hận.
- Giống như một số vụ lừa người bán tới mấy vùng xa xôi hẻo lánh, chẳng lẽ những người ở vùng hẻo lánh ấy không biết nhà kia mới mua được một người sao?
- Hoặc cũng có thể nói toàn bộ người trong thôn ấy đều là người xấu, không ai có lương tri, không ai có thiện niệm trong lòng?
- Chỉ vì bọn họ cảm thấy cho dù có tố cáo, thì người trong thôn ngẩng mặt không thấy cúi mặt thấy, cho dù trong lòng dân chúng cảm thấy rất đồng tình với người phụ nữ vừa bị lừa bán tới đây kia, cũng chỉ có thể làm bộ như không phát hiện ra.
Hòa thượng chốc đầu hơi sững sờ, mê mang nói:
- Đây là cái gì?
- Nhân tính.