Chương 18: Rốt cuộc đã cứu thứ gì
Đối với người không hiểu gì về xe, mua xe là một việc rất đau đầu, không tránh khỏi việc đi hỏi những người bạn có hiểu biết hoặc những người thân, dù sao thì có một số xe cũng có khuyết điểm của bản thân, cũng có thể tồn tại một số vấn đề, ví dụ như chất lượng, tính năng.
Nhưng mà xét đến cùng,
Cửa xe có thể dùng tàn thuốc đốt cháy một lỗ nhỏ,
Không thể dùng việc chất lượng xe có vấn đề để mà suy đoán hàm hồ nữa rồi a?
Tất cả những thứ này chỉ có thể cho thấy rõ một việc, đây là một chiếc xe giấy.
Tài xế ở tuổi trung niên nhưng con trai lớn của anh ta, đoán chừng cũng ở tuổi học sinh tiểu học, cũng bởi vì vậy, tài xế nói chiếc xe này là do con trai gửi cho anh ta.
Thực ra từ “Gửi” ở đây có thể viết thành từ “Đốt”.*
*Từ “Gửi” và “Đốt” ở đây là từ đồng âm. 捎 shāo: gửi và 烧 shāo: đốt.
Cha chết rồi, con trai đốt cho cha một chiếc xe giấy.
Châu Trạch lắc đầu, thành thực mà nói, trước đó hắn quả thực không nhận ra, cũng là do ngồi trên xe bất giác nhận ra có gì đó không đúng nhưng vẫn muốn giả hồ đồ.
Bản thân hắn vốn chỉ là người qua đường, cũng chẳng có mơ ước làm Trương Thiên Sư*
*Trương Thiên Sư: Trương Lăng là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc.
Nói cho cùng, hắn cũng là quỷ, nếu như gánh lấy công việc to lớn như trừ ma, vậy thì thật sự không khác gì Hán gian, gọi là - Quỷ gian- .
Bàn tay dán lên đó, che lấp đi cái lỗ, Châu Trạch giả vờ như có chút buồn ngủ, nhắm hờ nửa con mắt, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Châu Trạch nhớ lúc trước khi còn ở cô nhi viện, có một người thầy của cô nhi viện dạy môn thể dục cho mọi người còn kiêm luôn nhiệm vụ trông cửa.
Vì thầy ấy họ Tần, nên các bạn nhỏ khi đó hay gọi thầy là - ông Tần gác cổng.
Ông Tần rất hay kể chuyện, thường hay kể chuyện ma, ông ấy đối với biểu cảm sợ hãi của những đứa trẻ khi nghe chuyện dường như cảm thấy rất thỏa mãn, vì thế viện trưởng đã mấy lần tìm ông ấy để nói chuyện nhưng mà ông ấy không hề bớt lại.
Chỉ là trước khi Châu Trạch rời khỏi cô nhi viện để ra ngoài sống, ông Tần mà qua đời bởi vì cơ tim tắc nghẽn.
Châu Trạch nhớ trước đây ông Tần từng kể qua một câu chuyện ma, tên là “Quỷ gánh kiệu”.
Tương truyền rằng, vào thời xa xưa, ma quỷ phân ra rất nhiều loại, phần lớn những người sau khi chết đều trực tiếp xuống âm tào địa phủ, đi vào Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, sau đó đi vào vòng luân hồi, ma quỷ có thể lưu lại ở dương thế rất ít.
Có điều có một số ma quỷ vẫn lưu lại, bọn họ có thể biết rằng mình đã chết rồi, cũng có thể không biết rằng mình đã chết nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ có thể vẫn làm những công việc của mình khi còn sống.
Ví dụ như, kiệu phu.
Bọn họ chuyên xuất hiện ở trên đường tại những nơi thôn quê hoang vu hoặc những đêm tối, vắng vẻ, hỏi thăm người khác có muốn ngồi kiệu không, giá tiền vô cùng rẻ, đợi tới khi người ngồi kiệu đến được đích đến, tiền thanh toán xong.
Nhưng người cùng với quỷ làm ăn với nhau, hưởng thụ sự phục vụ của quỷ, cuối cùng sẽ không có đơn giản tầm thường đến vậy, quỷ gánh kiệu, thứ họ muốn không cái thứ tiền bạc, mà là tuổi thọ của bạn, hoặc là tinh thần của bạn.
Ở dưới đất, quỷ gánh kiệu cho những người như Diêm Vương, con người có thân phận gì? Xứng đáng sao?
Giống như việc một ông lão 80 tuổi quỳ gối trước mặt bạn vậy, sẽ tổn thọ đó.
Châu Trạch nhớ câu chuyện này, hơn nữa còn rất rõ ràng, kỳ thực những câu chuyện mà ông Tần kể Châu Trạch vẫn còn nhớ, cho dù là trưởng thành đi làm rồi, cũng chưa từng quên.
Bởi vì Châu Trạch hiểu rõ, một ngày trước khi ông Tần đột nhiên phát bệnh qua đời, ông Tần vẫn luôn trông cửa chưa từng bước ra sau viện đột nhiên phá lệ đến khu ký túc xá của đám trẻ, đến xem từng gian một, thăm từng người một, đúng lúc khi đó Châu Trạch chưa ngủ nên đã chứng kiến thấy một màn này.
Đó giống như là ông Tần biết trước đại nạn của mình sắp tới, đến để nói lời tạm biệt trước.
Cũng giống như đạo lý Buffett đánh rắm thôi mà cũng khiến cho người khác cảm thấy trong đó ẩn chứa huyền cơ tài phú to lớn, một người có thể biết rằng ngày mai mình có thể ra đi, anh ta kể chuyện ma, cũng không thể thật sự xem như là lời nói hoang đường.
Tài xế vẫn không ngừng lải nhải, tiếp tục phóng đại, Châu Trạch ngồi đằng sau vẫn yên lặng như cũ.
Giảm tuổi thọ?
Tổn hại tinh thần?
Châu Trạch cũng chẳng hề sợ, hắn không phải con người, hắn là quỷ.
Nói một câu khó nghe, mặc dù Châu Trạch không hiểu phân tầng và phân chia giai cấp của quỷ nhưng bản thân có thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời và có thể gặp con người mở cửa tiệm làm ăn, tóm lại hẳn là cao cấp hơn những cô hồn dã quỷ ở bên ngoài nhiều nhỉ?
Hơn nữa đến nữ Vô Diện trong đầm nước ở Địa Ngục đều bị móng tay của mình làm cho bị thương, lần nữa đối mặt với những con quỷ còn lại, kỳ thực trong lòng Châu Trạch rất phấn khích.
- Mấy năm nay, người mua xe lái xe nhiều, người không tuân thủ quy luật cũng nhiều rồi.
Tài xế vẫn đang tiếp tục nói chuyện, cho dù Châu Trạch không phụ họa cũng không tiếp lời nhưng anh ta vẫn có thể nói chuyện như cũ.
- Lâm tử lớn rồi, cái gì cũng có rồi, nói chung, nếu như anh thật sự muốn tức giận từng người một, vậy thì thật sự không sống được bao nhiêu năm. Tuy rằng trong lòng biết rõ không nên tức giận nhưng có một số người ra khỏi cửa, trên trán giống như dán cái nhãn 'Anh tông chết tôi đi, anh đó mau tông chết tôi đi', thật sự tức chết người mà.
Mắt Châu Trạch híp híp, hắn cảm thấy mình có chút buồn ngủ rồi, thậm chí muốn đi ngủ.
Nhưng hắn biết rằng, mình không thể ngủ được, cũng vì vậy, lúc này xuất hiện một cảm giác rõ rệt, có lẽ là giả.
Châu Trạch bỗng nhiên nhịn không được cười lên một trận, hắn hiểu được vì sao người tài xế này trên đường cứ luôn lải nhải không ngừng rồi, anh ta không phải không biết bản thân cứ nói chuyện sẽ làm phiền người khác, là vì mình luôn không ngủ, cho nên anh ta cứ một mực nói tiếp giả bộ như lúc này mọi việc đều bình thường.
Anh ta muốn làm cho mình ngủ, mà phản ứng của mình đối với phương diện ngủ này cứ luôn trì trệ.
Khỏe miệng Châu Trạch lộ ra ý cười, đặt tay lên ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Ngủ thôi.
Xe bắt đầu chậm dần.
Tiếng nói của tài xế cũng vì Châu Trạch chìm vào giấc ngủ mà nhỏ dần.
Đồng thời, tài xế cố ý quay đầu ra sau.
Thế mà, ngay vào lúc này, trên mặt tài xế đột nhiên lộ ra vẻ giằng co, cuối cùng đột nhiên lắc đầu, thở dài, tiếp tục lái xe đi về trước.
Xem ra sắp đến tiệm sách rồi.
Châu Trạch không hiểu rõ làm như thế nào mà một con quỷ lái một chiếc xe giấy có thể chở một người có thân thể như mình, việc này khó có thể giải thích, bởi vì trong vật lý không có phần - Quỷ cơ học- .
Vả lại, truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc có những cách nói như “Hoàng Cân lực sĩ” , “Kỳ môn độn giáp”, xem chừng, có lẽ tương tự những đạo lý nói trên chăng.
Châu Trạch chậm rãi tỉnh lại, bởi vì hắn cảm nhận được, thân thể người tài xế trước mặt mình đang từ từ tỏa ra ánh sánh.
Thú vị, hình như gần đây mình luôn gặp được quỷ tốt.
Tài xế này, vốn dĩ nên - Thu tiền- của mình, nhưng anh ta không đành lòng, có lẽ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cuối cùng không xuống tay được. Trong việc giằng co này, anh ta đã đoạt được sự giải thoát và cứu rỗi cho bản thân mình.
Anh ta bắt đầu biến mất, sau khi biến mất, anh ta vào Địa Ngục, tiến vào luân hồi.
Như vậy có thể thấy được, trước đó tài xế “Nói nhảm” nhiều như vậy, cũng không phải là lời nói dối, anh ta có bốn đứa con, anh ta thích cảm giác được làm cha, anh ta cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, cung cấp cho con cái mình một môi trường trưởng thành tốt.
Anh ta là một người cha tốt, phương diện nhân phẩm tính cách cũng tạm được, sau khi làm quỷ, nghĩ đến một đợt nghề nghiệp “Quỷ gánh kiệu”, chung quy là lòng dạ mềm yếu.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, tài xế không phát hiện, vẫn đang lái xe tự nhiên.
Từ từ, Châu Trạch phát hiện bên ngoài có ánh sáng rọi vào, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy bên ngoài xe đông nghịt.
Tài xế sắp tan biến,
Đây có lẽ là một đoạn ký ức của tài xế khi còn sống.
Tương tự như nguyên lý sấm chớp cộng thêm hoàn cảnh đặc biệt rất có thể ghi chép lại một đoạn hình ảnh.
Châu Trạch lại vô ý thức châm điếu thuốc, nếu như tài xế đã tự mình giải thoát rồi, như vậy cho dù là mình đem chiếc xe này đốt đi rồi, cũng không sao rồi.
Trong xe phát nhạc, là bài hát rất nổi tiếng gần đây “Lạnh Lẽo”.
Tài xế vừa ngâm nga vừa lái xe, có lẽ vừa tiếp nhận một đơn hàng lớn, tâm tình không tệ, dự định trở về cho mình thêm một bàn đậu phộng, lại cùng con cái gọi video, ngày tháng tuy rằng cực nhọc nhưng cũng coi như là vui thích.
Đúng lúc này, Châu Trạch nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe buýt tầm trung.
Có lẽ là xe của trường học, bên trên còn in huy hiệu của trường, còn có dòng chữ trường học XXX.
Ban đầu Châu Trạch không coi đó là vấn đề nhưng chỗ ngồi đằng sau của chiếc xe con đột nhiên có một bé gái đứng dậy, cô bé nhìn chiếc xe phía sau, cho dù là ngồi ở xe đằng sau, cũng có thể nhìn thấy rõ cô bé qua cửa kính.
Bé gái mặc đầm bách hợp màu xanh, rất dễ thương.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, đứa bé gái này, hắn quen biết, là hắn cứu được, nghe nói đã tỉnh rồi, hồi trước bác sĩ Lâm có nói qua với mình, cha của cô bé còn muốn làm bữa tiệc cám ơn, vốn còn dự định mời mình nữa.
Ánh mắt Châu Trạch trầm xuống, như vậy, tài xế này, chính là kẻ đã gây ra tai nạn xe cộ đó?
Nhiều đứa trẻ bị thương như vậy, thậm chí nếu mình không ra tay, sẽ còn có biết bao nhiêu đứa trẻ bị tử vong.
- Bé gái thật xinh đẹp, giống như đứa con út của tôi vậy.
Tài xế ngồi nói một mình, đây là hình ảnh cuối cùng của anh ta lúc còn sống, cho nên không hề biết chỗ ngồi phía sau của xem lúc này còn có một người đang ngồi.
Châu Trạch nhìn bốn phía, hắn không cảm thấy tài xế đã uống rượu, cũng không cảm thấy tài xế có bệnh tật nào khác, như vậy, rốt cuộc vì nguyên nhân gì dẫn đến việc tài xế tông xe của trường học? Dẫn đến tai nạn xe kia?
Là vì xe kế bên dẫn đến tai nạn xe liên hoàn?
Cũng vào lúc này, bé gái mặc đầm bách hợp màu xanh vốn đang đứng ở cuối xe trường học, đột nhiên há miệng, lưỡi của cô bé phun ra ngoài.
Đúng vậy, phun ra ngoài, giống như thảm đỏ mà nhân vật mới bước đi, trực tiếp phun ra ngoài rất dài... rất dài.. dài đến độ khiến người khác tê cả da đầu.
Đồng thời,
Mắt của bé gái mang theo nụ cười chế nhạo, nhìn chằm chằm vào tài xế đang lái xe trước mặt mình.
- Má ơi, quỷ!
Tài xế trong lúc kinh hoảng đạp nhầm chân ga, xe trực tiếp tông vào chiếc xe bus ở đằng trước.
“Ầm!”
Đốm lửa tản ra, Châu Trạch đứng ở trước cửa tiệm sách, bốn phía trên mặt đất, là tro tàn chiếc xe giấy vẫn chưa đốt sạch, tung bay theo gió, cuốn đi tự nhiên, hóa thành những lốm đốm cuối cùng.
Trên người Chu Trạch không không có thương tổn, một chút cũng không.
Mà tài xế đó cũng tuân thủ lời hứa, đưa mình đến đích đến.
Nhưng Châu Trạch không cần trở về tiệm sách gấp, trong tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc, chầm chậm đốt cháy.
Hít sâu một hơi, Châu Trạch chẹp miệng.
“Chú ơi, trong bệnh viện không thể hút thuốc.” Tiếng nói của bé gái vang vọng bên tai như cũ.
Mình, rốt cuộc, đã cứu thứ gì?