Chương 40: Cửa địa ngục
Châu Trạch ngồi xuống, không đánh tiếp nữa. Thật ra, hắn không có lí do gì để đánh anh ta, có muốn giữ lại đứa bé hay không là tự do của người ta, cũng là quyền của người ta.
Hơn nữa,
Bây giờ ngay cả người duy nhất phải chịu khổ,
Cũng không muốn mình ra tay đánh người.
- Hơ…
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
Tôn Đào bò dậy, chỉ vào mặt Châu Trạch hét lên:
- Anh đúng là bị điên rồi, tôi phải báo cảnh sát, tôi phải đi kiểm tra vết thương.
- Anh đáng bị đánh.
Châu Trạch không thèm ngước mặt lên nhìn, phì một hơi thuốc.
- Anh… anh… anh…
Tôn Đào chỉ Châu Trạch, sau đó bước đến mở cửa và đi thẳng ra ngoài. Trong lòng anh ta nghĩ, thứ quái quỷ gì không biết, không hiểu tại sao mình lại chạy đến tiệm sách này.
Đứa bé kia còn muốn đi cùng anh ta, nhưng bị Châu Trạch bắt lại.
Đứa bé giãy dụa không chịu, nhưng Châu Trạch không thèm đếm xỉa đến phản ứng của nó, vẫn tiếp tục đè nó xuống sàn.
- Cháu còn theo anh ta để làm gì, nếu còn tiếp tục đi theo anh ta, thì ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có. - Châu Trạch nói.
- Két két két két…
Đứa bé vẫn giãy dụa, vốn không để tai lời Châu Trạch nói.
- Thượng sai.
Nữ thi bước tới gần Châu Trạch, mắt long lanh có ý xin xỏ, chắc chắn cô ta đang nghĩ rằng Châu Trạch giữ đứa bé lại là định cho cô ta bồi bổ.
Chắc là vậy rồi,
Đa số đàn ông đều có một “dưỡng thành mộng”.
Nữ thi cảm thấy mình thật phù hợp,
Bất luận là về tuổi tác hay vóc dáng.
- Thượng sai… moa... ông chủ… moa…
Nữ thi uốn éo, đúng lúc đó người cô ta run lên.
Sau đó thì người muốn tỉnh nhưng xác thịt thì không;
Cảnh tượng tuyệt vời.
- Người ta vẫn sẽ tiếp tục lớn lên, chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng.
- Biến.
- … … - Nữ thi.
- Giúp tôi coi chừng thằng bé, không được để nó chạy, nếu như cô lén ăn thì cô cũng sẽ chết chung với nó. - Châu Trạch đứng lên, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.
- Dạ được, ông chủ.
Nữ thi đành ngổi xổm xuống, hai tay bắt lấy đứa bé.
- Ông chủ, anh ta sẽ không báo cảnh sát chứ? - Nữ thi sợ phiền phức.
- Không đâu, anh ta sẽ không làm ầm ĩ đến mức để cho cả thế giới biết anh ta uống say rồi bị đánh đâu.
- Hơ, cái tên đến chết vẫn phải giữ sĩ diện kia. - Nữ thi khinh bỉ nói.
Thật ra, Châu Trạch vẫn còn một câu chưa nói, tính cách của tên kia, rất giống mình trước đây.
Châu Trạch nhìn vào vị trí dấu ấn trong lòng bàn tay phải, chầm chậm nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ gì đó, sau đó lại mở mắt ra,
Ừ,
Chưa có gì xảy ra.
Ngay sau đó, Châu Trạch ngồi xổm xuống, xoè lòng bàn tay của mình ra dò xét khắp người đứa nhỏ.
Ừ,
Vẫn không có gì xảy ra.
Nữ thi ở bên cạnh giữ lấy đứa trẻ, lúc đầu cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra điều Châu Trạch đang làm, sau đó người cô run lên, cô đang cố nhịn cười.
Châu Trạch liếc nữ thi một cái:
- Nhịn không được thì đừng nhịn nữa.
Đúng vậy, Châu Trạch cười khổ sở.
Tiểu loli nói đem chìa khoá cửa của địa ngục để vào tay mình, nhưng lần đầu tiên, lúc mình định mở ra để tống ma vào bên trong thì lại không biết rốt cuộc nên mở như thế nào.
Tóm lại, tiểu loli chắc không thể nào chỉ là đơn thuần nói đùa với mình, đem một hình xăm in vào trong tay mình.
- Ha ha ha ha ha… sao thiếp thân lại có ý cười cợt ông chủ cơ chứ…
Ha ha ha ha ha… thiếp thân không dám bất kính với ông chủ…
Ha ha ha ha ha.
- Được rồi, cô biết cách mở không? - Châu Trạch hỏi.
Nữ thi lắc đầu:
- Ông chủ, cái này tôi thật sự không biết, hay là cái này có thần chú gì đó?
Châu Trạch nghe vậy, hắn liền bình tĩnh nhớ lại Hứa Thanh Lãng đã từng kể, cảnh tượng mà tiểu loli thu hồi vong hồn của cha mẹ cậu ta.
Ngay lập tức, hắn xoè bàn tay của mình ra và trầm giọng nói:
- Âm ti có thứ tự, hoàng tuyền có thể qua.
- Hô…
Bên ngoài cửa kính, lá vàng rụng thổi qua,
Hình như còn có một con quạ kêu “Quạ… quạ… quạ” và bay đi.
Trong tiệm vẫn yên lặng như cũ.
Tóm lại, cũng không có phản ứng gì.
- Hay là, đổi thần chú khác? - Nữ thi đề nghị:
- Mỗi người đều có một câu thần chú thích hợp riêng chăng?
- Chẳng lẽ cô bảo tôi hô “Vừng ơi mở ra”? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Cái này còn phải xem tư thế yêu thích của ông chủ anh là gì nữa.
Nữ thi tỏ ra bộ dạng “đồng ngôn vô kỵ” (trẻ con không cố kỵ lời nói).
Châu Trạch nhớ ra, cái đêm hắn và Hứa Thanh Lãng đánh nhau cùng nữ thi, cậu có hô một câu mật ngữ thế này “Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp”, sau đó xuất bùa và gương đồng ra;
Nhưng sau đó giống như Hứa Thanh Lãng nói, đó chỉ là hai câu trong một bộ phim truyền hình mà cậu ta xem trước đây, bởi vì cảm thấy nó rất ngầu nên mới sử dụng, giống như kiểu BGM phát lên trong phim điện ảnh lúc nhân vật chính xuất hiện vậy.
Thật ra không có ý nghĩa gì hết.
Bây giờ nghĩ lại, có thể cái câu “Âm ti có thứ tự, hoàng tuyền có thể sang” mà Tiểu loli nói lúc há miệng thè lưỡi, chắc cũng chỉ là làm cho câu nói thêm ngầu thôi.
Xem ra, máu hài hước của Tiểu loli không khác gì Hứa Thanh Lãng, biết đâu con bé đó là một quỷ sai thâm niên.
Châu Trạch vừa động tâm, đầu ngón trỏ của tay trái liền bắt đầu dài ra.
Sắc mặt của nữ thi lộ rõ vẻ sợ hãi, cô ta sợ Châu Trạch, hơn nữa, cô sợ nhất là ngón tay của Châu Trạch, trên đầu ngón tay của hắn, có một loại linh khí làm cho cô ta sợ hãi.
Điều này khiến cho Châu Trạch hơi nghi ngờ, ông lão chết trước mặt mình trước đây, có thể là không đơn giản như vậy.
Khách qua sông cũng chia làm hai loại, một loại giống như mình lúc trước, phải khom lưng mà sống, loại còn lại, giống như cái vị ở Thành Đô mà tiểu loli nói kia, làm ra rất nhiều chuyện, ngay cả quỷ sai cũng bó tay, không thể giải quyết được.
Tóm lại, ông già bị nấm móng truyền cho mình thật không đơn giản chút nào.
Đầu ngón tay màu đen đâm vào chỗ có dấu ấn trong lòng bàn tay phải, lúc Châu Trạch rút đầu ngón tay ra, hắn thấy có một chùm sợi tơ màu đen, hắn tách nó ra.
Nóng như đường thắng vậy, đặc sệt nhưng lại không bị đứt đoạn.
Sợi tơ được tách ra, Châu Trạch đem nó vẽ ra một cái khung vuông,
Ngay lập tức,
Khung vuông bay lơ lửng,
Bên trong cũng bắt đầu biến thành màu đen, mù mịt, từng luồng gió âm bắt đầu nổi lên.
Đứa bé trong tay nữ thi bắt đầu giãy dụa, chắc chắn là thằng bé không muốn quay về địa ngục.
Người chết như đèn tắt,
Nhưng người thật sự có thể nhìn thông thì không nhiều.
Ngay cả những người già bảy tám mươi tuổi, thậm chí là cả đời làm chuyện tán tận lương tâm còn muốn nghĩ cách để sống sót, thì nói chi đến đứa bé này.
Nhưng Châu Trạch biết rõ, sự lựa chọn tốt nhất dành cho nó, chính là đưa nó vào địa ngục để hi vọng nó có một sự bắt đầu và luân hồi mới.
Không cần phải hỏi ý của nó. Ngay lúc này đây, Châu Trạch tỏ vẻ rất hung hăng, hắn giật đứa bé từ tay của nữ thi, thẳng tay ném vào bên trong cái khung vuông đen sì sì kia.
Sau đó, cái khung khung từ từ biến mất, chỉ còn lại bầu không khí đầy mùi khét.
Nữ thi lè lưỡi không nói gì cả.
Châu Trạch hơi hoang mang, nói cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên hắn tống khứ quỷ vật về với địa ngục, vì người phụ nữ lần trước hi vọng được ở bên cạnh con trai lúc thi đại học, nên hắn tha cho bà ta, không tống bà về địa ngục.
- Địa ngục, cô đã từng đi qua chưa? - Châu Trạch hỏi.
- Chưa. - Nữ thi thành thật trả lời:
- Vả lại tôi cũng không thể xuống được.
Nữ thi không có linh hồn của mình,
Cương thi không tính vào ngũ hành, không phạm vào luân hồi
Điều này nghe ra có hơi khủng bố,
Nhưng phía sau còn có thêm một câu:
Người căm quỷ ghét, là thứ ông trời vứt bor.
Ý là nói nữ thi nếu không có chuyện gì làm, ra ngoài lượn lờ một cái, cũng rất có thể bị tiếng sét đánh trúng giữa ban ngày, sau đó trở về cát bụi ngay lập tức.
Thế giới này, đối với cô ta mà nói, chính là không có chút tình người.
Người có dương gian,
Ma có địa ngục,
Nếu không tồn tại trong cả hai loại thì chính là dị đoan.
Châu Trạch về lại quầy ngồi, hắn không cảm thấy vui, chỉ cảm thấy tẻ nhạt và buồn chán.
Nếu như nói dương gian là một dây chuyền sản xuất, vậy cách tạo ra mình, đơn giản chính là đem đồ phế phẩm bỏ vào lò nung để tái tạo ra cái mới.
- Ông chủ, ở đây có một xấp này.
Nữ thi từ trên nền gạch men sứ nhặt lên mấy tờ tiền âm phủ đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch hơi bất ngờ, hắn không nghĩ lần này lại có thù lao.
- Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi.
Sau khi nói xong câu này, nữ thi cảm thấy có chút hối hận, nhưng vẫn cứng đầu nói:
- Quỷ sai tiễn người đi, trên đường đi bị lột da, chắc chắn là trong chuyện này có uẩn khúc gì đó.
Nghĩ lại, chắc là tiền mẹ thằng bé đã từng đốt cho nó.
Châu Trạch gật đầu, nhận lấy xấp tiền, trong ngăn tủ phía sau quầy có để một số tiền âm phủ lần trước còn lại, dù là đã thêm được mấy tờ, nhưng vẫn còn rất ít.
- Cô có quen người bạn nào không? Giới thiệu tới đây làm ăn, làm người… À không, làm ma cũng phải đọc sách nhiều mới có thể tiến bộ hơn.
- Ông chủ, thiếp chỉ quen một vài cô hồn dã quỷ, bọn họ đã bị cắt nguồn hương hoả từ lâu rồi, vốn không có tiền, hơn nữa bọn họ cũng không dám tới trước mặt anh, nếu như bị anh thu phục, vậy chẳng phải là công trạng cho đi vô ích sao?
- Công trạng? - Châu Trạch lần đầu nghe thấy chuyện này:
- Làm ma cũng có công trạng sao?
- Lẽ nào không có? - Nữ thi có hơi thắc mắc.
- Tôi không biết.
Châu Trạch nhún vai, thật sự thì hắn không biết, bởi vì tiểu loli từng nói một câu như thế này “Anh là người có tâm lí bị bức ép nhất mà tôi từng gặp”, sau đó thì:
Biu
Một cái và biến mất.
Không thèm để lại cho mình một quyển “Quy tắc khi hành động của quỷ sai” hay “Cách để làm một quỷ sai có lý tưởng, có phấn đấu, có mục tiêu”.
- Nghĩ lại thì chắc là có. - Nữ thi do dự nói:
- Giống như vị phu nhân nhà tôi vậy, vướng lại nhân gian hai trăm năm, bảo vệ hương trạch một cách cẩn thận, cũng đơn giản chỉ là muốn sau khi về lại địa ngục, có thể chuộc lại lỗi lầm trước đây và đồng thời cũng có thể mưu cầu một chức quan.
Nếu như lúc đầu miếu của cô ấy không bị phá huỷ và hương hoả vẫn còn, thì cô ấy vốn không cần vướng lại nhân gian lâu như vậy.
- Cô có quen những quỷ sai khác không? - Châu Trạch hỏi.
- Thiếp nào có quen nhiều thượng sai tới vậy.
- Ồ.
Châu Trạch gật đầu, xem ra sau này phải tìm người am hiểu để hỏi rồi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của xe điện, Hứa Thanh Lãng đã về rồi.
- Ai ya, mệt chết đi được.
Hứa Thanh Lãng đi vào trong tiệm sách, ném cho Châu Trạch một điếu thuốc.
- Chẳng phải đi đặt làm bảng hiệu sao? - Châu Trạch hỏi.
- Cái đó đặt làm xong rồi, tôi tiện đường nhập về một lô hàng, gần đây bến phà Loan Tử được mọi người khen lấy khen để, tôi mua nhiều một chút, mệt muốn chết.
- Không phải cậu đang làm sủi cảo sao?
- Hi hi, coca ở bên cửa hàng thức ăn nhanh còn mua ở siêu thị kế bên rồi bán lại mà, tôi làm gì có thời gian mà suốt ngày ở nhà gói sủi cảo chứ.
- Bến phà Loan Tử, rất hợp với cậu.
- Đúng vậy, tôi rất thích khẩu vị đó… Hi, không nói nữa, tôi về sắp xếp đồ trong tủ lạnh đây.
Hứa Thanh Lãng khoát tay chào Châu Trạch, sau đó quay về tiệm của mình.
Sau khi Hứa Thanh Lãng đi khỏi, nữ thi bỗng nhiên phì cười một tiếng.
Châu Trạch có chút bất ngờ:
- Cô nghe hiểu rồi sao?
Nữ thi cười nói:
- Thật ra anh ta rất đẹp trai, đa số đàn ông ở cùng anh ta đều sẽ trở thành cong cả.
Vì vậy mới nói,
Bến phà “Loan”[1] Tử.
[1] Loan (弯) có nghĩa là cong. Ý của nữ thi chỉ nơi ấy là động “gay”.