Chương 42: Khó Xử
Hứa Thanh Lãng, nữ thi và kể cả đôi vợ chồng trung niên cùng đi ra, hiển nhiên trên gương mặt của đôi vợ chồng trung niên là sự hớn hở, vì nhờ sự trợ giúp của nữ thi, bọn họ đã đoạt được nén hương đầu tiên.
Không biết có tác dụng hay không, có điều đây là một cơ hội tốt.
Cho dù không phải những người phụ huynh mê tín nhưng trước khi con cái tham dự kì thi lớn, họ cũng sẽ đưa cho con một chiếc bánh chưng và một chiếc bánh ngọt với ngụ ý “Cao tổng” (Đồng âm với “Cao Trung”)
Sắc mặt của nữ thi có chút khó chịu, khi đi về cùng đoàn người, một mình cô bị tụt lại phía sau.
- Chúng ta đi ăn đồ khuya đi, đồ nướng nhé? - Hứa Thanh Lãng đề nghị.
Anh ta mở quán cơm nhưng đêm hôm khuya khoắt sẽ chẳng tự mình đi chuẩn bị đồ nướng làm gì. Làn da của Hứa nương nương cực kì quý giá, sao có thể tiếp xúc với khói lửa đây? Chỉ có điều, sau khi nói xong thì thấy hối hận rồi.
Trong đoàn người có một cương thi, một xác chết di động không dính khói lửa nhân gian.
Tưởng tượng lúc ăn cơm, cả hai vị đều ngồi im không nhúc nhích, giống như là tượng đất trong miếu đang hưởng thụ nhan khói trần gian vậy. Nghĩ đến hình ảnh này là đã không muốn ăn rồi.
- Mọi người đi đi, chúng tôi về trước. - Châu Trạch nói
- Sao có thể như vậy được? - Người đàn ông trung niên nói.
- Không thành vấn đề. Chú, chúng ta đi ăn, để mặc kệ đôi vợ chồng trẻ bọn họ tản bộ. - Hứa Thanh Lãng vừa nói vừa lôi kéo cặp vợ chồng trung niên
Châu Trạch không vội đón xe, cùng nữ thi đi dọc con đường nhỏ ít người qua lại.
Thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp, ban đêm không còn lạnh như trước nữa.
- Sao thế? - Châu Trạch hỏi nữ thi.
Từ khi đi ra từ trong miếu, sắc mặt cô vẫn luôn rầu rĩ không vui.
- Không thoải mái. - Nữ thi đáp.
- Vẫn chưa hết kì kinh à?
Hai trăm năm rồi!
“…” Nữ thi.
Im lặng một hồi, nữ thi mới mở miệng nói:
- Những pho tượng bên trong văn miếu cứ nhìn tôi chằm chằm, cảm giác rất kì quặc.
- Cô cảm nhận được bọn họ đang nhìn cô à? - Châu Trạch hỏi.
- Ừm. - Nữ thi gật gật đầu.
- Cô cảm thấy bọn họ có ác cảm với cô sao?
- Ừm. - Nữ thi tiếp tục gật đầu.
- Cô cảm thấy bởi vì cô là cương thi, đáng lẽ không nên đến những nơi như thế?
- Ừm. - Nữ thi vẫn gật đầu.
- Thánh nhân đã dạy, hữu giáo vô loại(1). - Châu Trạch cười cười, vỗ nhẹ lên đầu nữ thi - Cô là cương thi, là tồn tại mà các tăng, quỷ ghét nhất. Có điều đi Văn miếu là để dâng hương, cống hiến chút công sức duy trì nhang khói. Bọn họ lưu ý cô có thể do thể chất đặc thù của cô khiến bọn họ để ý. Tựa như có một con Husky đứng giữa đám sói thảo nguyên vậy, ai cũng sẽ nhìn con Husky nhiều hơn một chút, đúng không? Cũng có khả năng bọn họ chỉ là một tượng đất bình thường, mắt được làm từ phân lừa vo tròn nên nhìn có vẻ rất linh động và sáng bóng. Chỉ là cô tự tạo áp lực cho cô mà thôi.
(1) Câu nói của Khổng Tử, ý nói: việc học tập không bị giới hạn, cần mở rộng diện giáo dục
- Nếu như bọn họ thật sự đang nhìn tôi thì sao? Nếu như bọn họ thật sự có ý kiến… - Nữ Thi vẫn có chút băn khoăn.
- Vậy thì bọn họ không xứng đáng được cung phụng trong miếu của các bậc thánh nhân! - Châu Trạch mãnh mẽ nói.
- Thánh nhân đều đã hưởng sự cung phụng hương hoả từ trăm đời, nếu ngay cả sự khoan dung nhỏ bé cũng không có, vậy còn mặt mũi nào mà ngồi lên đài cung phụng đó? Một tên thánh nhân giả thì có gì đáng sợ chứ?
Nữ thi nhìn Châu Trạch, khoé miệng nhẹ mỉm cười:
- Ông chủ, lời vừa rồi của anh rất khí phách!
- Đương nhiên! - Châu Trạch rất hưởng thụ cảm giác khi được cô giúp việc nhỏ của mình khen ngợi.
- Ông chủ này, ông là quỷ sai, từ nơi sâu kia đã có quy định, đối với người thường mà nói thì cũng không liên luỵ bao nhiêu nhưng đối với anh thì không giống. Thêm nữa anh lại mở tiệm sách, nằm trong sự quản lý của thánh nhân, giờ anh mà oán thánh nhân như vậy, hình như không được tốt lắm đâu.
Hiếm thấy nữ thi nói cho Châu Trạch nghe những lời xuất phát từ tấm lòng. Nếu như là những ngày trước đây, cô chỉ ước gì Châu Trạch tự đi tìm đường chết. Nhảy đi, nhảy đi, nhảy chết đi rồi cô sẽ nhặt xác cho. Sau đó, sẽ lấy móng tay của hắn mài thành phấn để pha trà. À không, cho heo ăn mới đúng.
- Vẫn là câu nói kia, không làm việc trái với lương tâm, cũng không sợ quỷ thần đến gõ cửa.
Châu Trạch ngẩng đầu lên nhìn đèn đường, tiếp tục nói:
- Đời trước, tôi trị bệnh cứu người, không thu tiền, không chạm đến ranh giới cuối cùng, một mực tuân thủ nghiêm ngặt cái gọi là y đức. Đời này dù có biến thành quỷ, mượn xác hoàn hồn, cũng không làm ra chuyện gì trái với lương tâm. Có gì phải sợ? - Châu Trạch hít một hơi thật sâu, lặp lại - Có gì phải sợ.
Nữ thi nghe vậy thì ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Châu Trạch nói ra những lời này không phải là tuyên ngôn mà giống như thể đang cảnh cáo cô vậy.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, gió đêm hơi lạnh, cũng rất hợp lòng người.
Cuối cùng, nữ thi dừng bước, hỏi:
- Ông chủ, anh muốn đi đâu?
Châu Trạch dừng bước, theo bản năng nhìn khắp bốn phía, rất ngạc nhiên khi phát hiện mình đã đi vào cửa của một tiểu khu.
Khung cảnh quen thuộc, phòng trực ban quen thuộc, người bảo vệ hay ngủ quên trong căn phòng trực ban bừa bộn cũng quen thuộc. Hòm thư chuyển phát nhanh cũng rất quen thuộc.
Hắn cứ tuỳ ý tản bộ, vậy mà lại quay về tiểu khu ngày trước mình còn sinh sống.
Mặc dù ở tiệm sách một tháng nhưng ở trong suy nghĩ của hắn, nơi đây mới chính là nhà.
Lớn lên ở cô nhi viện, hắn càng hiểu rõ hàm ý của từ nhà, đối với căn phòng mình ở cũng càng cố chấp.
Cũng may khi hắn mua nhà, giá thành cũng là hợp lý chứ không phải không hợp thói thường như sau này. Bởi vì ngay khi hắn vừa bắt đầu đi làm, hắn đã bắt đầu chuẩn bị mua phòng, sau này lại thấy đó một món hời, được các đồng nghiệp cực kì hâm mộ.
Có điều, hiện tại, Châu Trạch không tìm được QQ và Wechat cũ, nghiệm chứng trên điện thoại là điều không thể nào làm được, tìm một người bạn để làm chứng, có người thì bị điên luôn, còn có kẻ thì bị hắn doạ chết. Kể cả phòng ở, cũng là sau khi hắn chết, bệnh viện nơi hắn công tác đã hỗ trợ bán đi, lấy danh nghĩa của hắn quyên vào cô nhi viện. Châu Trạch cũng không ghét cách làm này, dù sao hắn cũng không còn có người thân nào khác.
- Nơi này là nhà cũ của tôi. - Châu Trạch nói với nữ thi.
- Hay là lên xem qua một chút? - Nữ thi đề nghị.
- Đã bị bán đi rồi. - Châu Trạch nói.
- Coi như trở lại chốn cũ.
Châu Trạch gật gật đầu, đi lên.
Tiến vào toà 8 căn đôi, lên thang máy, dừng ở tầng năm. Châu Trạch đi đến cửa nhà của một căn hộ, vẫn là cánh cửa đó. Người mua không kịp sửa chữa à?
Thậm chí đến cả thảm lót cửa cũng không thay đổi. Cây hoa lê cũng vẫn ở đó.
Châu Trạch đưa tay, lấy chiếc chìa khoá giấu ở bên dưới chậu hoa.
Khi đó, thường xuyên bị gọi đến bệnh viện gấp, rất nhiều lần quên mang điện thoại hoặc khoá dự bị, cho nên, hắn đã giấu chiếc chìa khoá ở dưới chậu cây, để chắc chắn mình sẽ không bị khoá ở ngoài.
Ôm tâm trạng muốn thử vận may một chút, cắm chìa khoá vào, thử vặn.
- Lạch cạch… - Khoá cửa đã mở.
Cửa không đổi, khoá cũng không đổi?
Có điểm ngoài ý muốn, đẩy cửa ra, Châu Trạch thuận tay mở đèn.
Trong phòng khách, tất cả đồ đạc đều được bày biện như cũ.
Châu Trạch còn nhìn thấy cả dép lê của mình, đổi dép lê, hắn tiến vào, nữ thi cũng đi theo.
- Ông chủ, hồi trước cũng là như thế này à? - Nữ thi hỏi.
- Ừm, đây cũng là điều khiến cho tôi cảm thấy kì lạ.
Hoàn toàn vẫn giống hệt ngày trước nhưng điều này không hợp lẽ thường.
Sau khi người bình thường mua phòng, không nên giữ lại những đồ vật của người đã chết, phải vứt hết đi mới đúng chứ? Làm sao có thể tiếp tục giữ lạ, bảo tồn nguyên vẹn, không sợ xúi quẩy sao? Có lẽ là người ta chỉ mua nhà để đầu tư, cũng không phải để ở?
Châu Trạch ngồi trên ghế salon, giống như hắn đang trở lại là chính mình.
Mỗi lần mệt nhọc trở về nhà, xem TV, nấu một bữa khuya, thời gian rảnh rỗi chẳng có nhiều nhưng cũng phong phú.
Nữ thi đi pha nước nấu trà, rót cho Châu Trạch một chén, sau đó nói:
- Ông chủ, anh chết từ nửa năm trước à?
- Bảy tháng. - Châu Trạch trả lời nhưng tại sao lại cảm thấy cuộc đối thoại này có chút kì lạ nhỉ?
- Nơi này rất sạch sẽ, không giống một nơi bảy tháng không có người ở. - Nữ thi nhắc nhở.
Châu Trạch gật gật đầu, đúng là như thế, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, hẳn là được người ta quét dọn thường xuyên.
Châu Trạch vẫn không tưởng tưởng được tại sao người mua nhà lại lười đến nỗi đồ cũ cũng không thèm thay đỏi, thậm chí khoá cửa cũng giữ nguyên.
Châu Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện đến cả chăn đệm và ga trải giường cũng là đồ hắn đã từng dùng.
- Ông chủ, tôi đi tắm nhé, lúc nãy ở bên trong văn miếu bị mấy cái tượng của lão già kia nhìn chăm chú lâu như vậy, da gà toàn thân nổi hết lên rồi đây này.
- Đi đi, nhớ bật nước nóng lên trước nhé. - Châu Trạch nhắc nhở - Khăn tắm để ở tủ bếp trước cửa phòng vệ sinh.
Nếu như tất cả vẫn được bày biện như cũ.
Nữ thi đi tắm rửa, cô rất thích sự sạch sẽ, kiếp trước cô là một tiểu thư khuê các, nằm trong quan tài hai trăm năm, không cách nào tắm rửa được, rất khó chịu. Cho nên buổi sáng cô tắm một lần, ban đêm tắm thêm một lần nữa, lãng phí rất nhiều tiền nước của Châu Trạch.
Có điều cô làm nhân viên phục vụ không công cho mình, nên thôi Châu Trạch cũng nhịn.
Kéo rèm cửa, Châu Trạch đứng bên ban công, nhìn những ánh sáng của đèn đường chiếu rọi màn đêm.
Nơi này, là nhà của hắn. Nó không hề thay đổi nhưng không còn thuộc về hắn nữa. Cảnh còn người mất, đúng nghĩa là cảnh còn người mất.
Bật lửa, Châu Trạch châm một điếu thuốc. Trong lòng, có chút mất mát, hắn đã nghĩ rằng mình có thể nghĩ thoáng ra, trên thực tế là hắn không thể.
Cũng giống như việc hắn tự tay ném đứa trẻ kia vào địa ngục, chờ sự luân hổi.
Hiện tại, hắn sâu sắc nhận ra rằng, làm một người sống, hắn vẫn luôn lưu luyến dương gian, thật sự là không thể diễn tả nổi.
Lúc này hắn có một loại xúc động, muốn mua lại phòng ốc của hắn một lần nữa.
Nói về tiền, lấy khả năng của hắn, thật sự là muốn làm trái với nguyên tắc kiếm thêm chút tiền.
Rất khó sao?
Loại xúc động này, rất khó khăn để áp chế xuống. Châu Trạch rất rõ ràng, đây là một con đường không có lối về, là một chiếc hộp Pandora, một khi đã bị mở ra, hắn sẽ không bao giờ có thể dừng tay.
Châu Trạch cảm thấy hắn là người suốt ngày tự hạn chế bản thân mình nhưng bất cứ lúc nào, nhất định phải tránh đi phương thức khảo nghiệm về “Nhân tính phẩm hạnh”.
“Lạch cạch.”
Thật bất ngờ, ở bên trong đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Chủ nhà đã về rồi sao?
Châu Trạch xoay người, quay lại phòng khách, hắn đang suy nghĩ xem nên giải thích với người chủ nhà vì sao hắn lại vào nhà người ta, có điều hắn cũng không thấy căng thẳng lắm. Kể một ngàn nói một vạn, hắn dù sao cũng là một quỷ sai, vậy mà lại vì bị bắt tới đồn công an vì tự ý xông vào nhà dân.
Đây cũng là tự mình bạc đãi mình nhỉ? Tự ràng buộc, tự gò bó nhưng cũng không cần tự ngược chứ đâu.
Nơi này, dù sao cũng là nhà cũ của hắn.
Chỉ là khi cửa bị đẩy ra, đi tới, lại là một bóng dáng quen thuộc.
Bác sỹ Lâm đứng ở cửa nhìn Châu Trạch đứng ở phòng khách, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối, nói:
- Anh… Sao anh lại ở đây?
Tạm thời Châu Trạch cũng không biết nói gì. Người mua nhà của hắn là bác sỹ Lâm?
- Anh nghe em giải thích. - Lâm Vãn Thu nói
- Cô nghe tôi giải thích. - Châu Trạch nói.
Hai người cùng lúc nói câu nói.
Đối với Lâm Vãn Thu mà nói, cô rất bối rối, bởi vì cô cảm thấy bị Châu Trạch phát hiện ra chứng cứ cô đã “Ngoại tình trong tâm tưởng.”
Ở nơi này, cô là vợ của hắn, lại mua căn hộ của một người đàn ông khác, suốt ngày dọn dẹp thu thập nơi này, cũng vì người đàn ông đó, mà cũng từ chối việc sinh hoạt vợ chồng với hắn. Bác sỹ Lâm tự cảm thấy mình bị đuối lý.
Cũng may không khí lúng túng này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì một sự việc còn lúng túng hơn xuất hiện:
- Ông chủ, tôi không cẩn thận làm ướt quần áo rồi.
Nữ thi vừa nói, một bên ôm một bọc quần áo, cả người quấn khăn tắm đi ra ngoài, trong phòng khách, đứng giữa Châu Trạch và Lâm Văn Thu.