Chương 72: Màn Cầu Hôn Khủng Bố
Đón xe trở lại tiệm sách, lúc này đã là mười hai giờ khuya, tiệm sách vẫn còn mở cửa, bên trong có không ít người.
Châu Trạch nhớ trước đó Hứa Thanh Lãng có gọi điện cho hắn, nói rằng sinh ý của tiệm sách đêm nay rất tốt. Xem ra quả thật như vậy, đã giờ này mà vẫn còn có khách.
Đẩy cửa thủy tinh ra, Châu Trạch có hơi thất vọng. Trong tiệm ngồi mười người… Nhưng đều là người sống.
Lần trước, chuyện của cục trưởng Triệu là trường hợp đặc biệt, hiện tại, không thể nào có chuyện mười người này đều là trường hợp đặc biệt, đúng không?
Coi như là thời kì Tam Hoàng Ngũ Đế, dân phong, à không, quỷ phong cũng không thật thà đến mức như vậy.
Bọn họ ngồi tụ lại thành vòng tròn, chính giữa có một người đang đứng kể chuyện, những người còn lại chăm chú lắng nghe. Hình như là đang kể chuyện huyền bí kinh dị. Âm thanh của người kể trầm bổng du dương, lại thêm một vài ngôn ngữ hình thể, dường như đang cố hết sức tạo bầu không khí.
Bạch Oanh Oanh đang ngồi sau quầy chơi điện thoại.
Thấy Châu Trạch trở bề, cô ta chủ động đứng lên, rót cho hắn một chén nước.
Châu Trạch ngồi xuống, vô thức giơ tay chạm vào lồng ngực mình, mặc dù có quần áo che chắn, nhưng ở đó bây giờ chỉ là một khoảng trống.
- Ông chủ, anh làm sao vậy? - Bạch Oanh Oanh khó hiểu hỏi.
- Hửm? - Châu Trạch nhìn về phía Bạch Oanh Oanh.
- Cảm thấy… Dường như anh có gì đó là lạ, bộ dáng của anh lúc chiều không giống như vậy.
Không thể không nói, nữ thi rất mẫn cảm.
- Không có việc gì. - Hiện tại, Châu Trạch không muốn nói chuyện.
- Anh đã về, vậy tôi sang bên kia chơi được không? - Bạch Oanh Oanh nài nỉ.
Châu Trạch gật đầu.
- Ông chủ là tốt nhất.
Nói xong, cô ta chạy sang tiệm mì bên cạnh. Chẳng mấy chốc, Hứa Thanh Lãng từ ngoài cửa bước vào, đi đến cạnh quầy, đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc, hỏi:
- Đang làm tiệc trà?
Châu Trạch lắc đầu, ý bảo hắn cũng không rõ lắm.
- Hơ, nghe như đang kể chuyện ma! - Hứa Thanh Lãng bắt đầu cảm thấy hứng thú, hắn cũng kéo một cái ghế nhựa đến ngồi cạnh đám người.
Người nọ đang kể chuyện về chuyện báo thù của một quỷ anh (1), tiết tấu truyện thay đổi liên tục, nội dung chuyện cũng không tệ, đám người xung quanh nghe rất nhập tâm.
(1) Oan hồn đứa bé sơ sinh hóa thành quỷ.
Dần dần, Châu Trạch cũng hiểu, đây là một Câu lạc bộ, giống với mấy cái Hội yêu sách hay Hội cưỡi ngựa gì đó. Bởi vì có cùng một sở thích nên tụ lại thành một nhóm.
Kết thúc câu chuyện cuối cùng, một người đàn ông đứng lên, lấy ra một tờ giấy trắng thật lớn, bên trên có vẽ vài thứ, sau đó, lại lấy ra thêm mấy cây bút.
Chỗ Châu Trạch cách hơi xa, cho nên không thấy rõ lắm. Lập tức, Hứa Thanh Lãng nghiêng đầu, dùng khẩu hình miệng nói với Châu Trạch:
- Bút tiên.
Bút tiên là một trò gọi quỷ, mang theo sắc thái thần bí. Nghe nói, người chơi trò này rất dễ gặp phải chuyện xúi quẩy, có thể bị vong hồn bám vào người.
Đám người kia rất kích động, tất cả cùng giơ tay ra, nắm chặt lấy thân bút. Ngay khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, một người đàn ông mặc áo khoác màu vàng, đeo kính đen, dường như là trưởng nhóm bắt đầu thành kính niệm:
- Bút tiên bút tiên, ngươi ở nơi nào, bút tiên bút tiên, ngươi ở nơi nào.
Bút vẫn không nhúc nhích, thế nhưng bầu không khí trong tiệm thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Hắn ta tiếp tục niệm:
- Bút tiên bút tiên, tối nay chúng tôi có gặp được ma hay không?
Khoảng 10 giây sau, cây bút bắt đầu chuyển động từng chút một.
Đám người nín thở.
Thật ra, nhiều người cùng nắm lấy một cây bút, chỉ cần ngòi bút đủ mượt, bản thân nó cũng rất dễ trượt đi… Chưa kể nếu trong đám có người chơi xấu, vậy thì càng đơn giản.
- Vù!
Ngòi bút đột nhiên run lên.
Trực tiếp chỉ về phía Châu Trạch.
Hứa Thanh Lãng há hốc mồm. Cẩu thỉ vận à?
Châu Trạch vẫn ngồi yên phía sau quầy, híp mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Bởi vì ngồi bút di động cho nên hầu hết ánh mắt đều tập trung về phía Châu Trạch.
- Có! - Gã kính đen chỉ vào vị trí ngòi bút nói.
Có 2 vị trí là “Có” và “Không”, lúc này, ngồi bút vừa vặn nằm ở vị trí “Có”.
- Được rồi, thu dọn đi, đợi lát nữa cùng xuất phát, nhớ kỹ, hành động trong vòng nửa tiếng. Điện thoại của mọi người đã sạc đầy pin hết chưa? Lát nữa mỗi người phải quay video ít nhất 20 phút đấy.
- Rõ.
- Đã hiểu.
- Ừm.
Đàm người sắp xếp lại mọi thứ trong tiệm sách, gã kính đen đi đến cạnh quầy của Châu Trạch, áy náy nói:
- Ngại quá, chúng tôi là Hội những người yêu thích chuyện kinh dị, không có việc gì lại đi bày ra mấy trò thám hiểm chuyện linh dị, không dọa anh chứ?
Châu Trạch lắc đầu.
- Lá gan của ông chủ lớn thật. Vừa nãy, cô gái kia ngồi đây, chúng tôi hỏi cô ấy có thể chơi bút tiên ở đây được không, cô ấy đã đồng ý, ai ngờ là anh trở về. Tôi còn lo anh sẽ trách chúng tôi, đây là tiền nước, ông chủ nhận đi.
Gã đưa đến 600 tệ.
Châu Trạch thu tiền xong, rồi hỏi:
- Các người định đi đâu à?
- Phía trên cửa hàng cửa hàng của anh, chẳng phải cao ốc này không có thương hộ nào thuê sao, trước đó còn xảy ra hỏa hoạn, chết hết mấy người. Đêm nay chúng tôi định đến đó thử vận khí.
- Muốn gặp quỷ à?
- Không biết, nhưng con người ấy mà, luôn hiếu kỳ với những thứ không biết. Thật ra mọi người đều có sở thích theo đuổi những thứ kích thích cho nên mới tụ lại cùng một chỗ.
- Giữa cái xã hội này, rất khó tìm được những người có cùng hứng thú với nhau, hội của chúng tôi cũng là nơi để mọi người có thể giao lưu chia sẻ.
- Hơn nữa, đêm nay tôi đã sớm sắp xếp xong, đã bố trí vài thứ ở rạp chiếu phim bị hỏa hoạn lúc trước. Tối nay, Trần tiên sinh trong hội của chúng tôi sẽ tỏ tình cùng Lưu tiểu thư.
- Tỏ tình?
- Đúng, thật ra, chuyện tối nay mọi người đều biết. Chỉ có Lưu tiểu thư là không biết mà thôi. Hội của chúng tôi đã thành lập năm năm rồi, quan hệ giữa mọi người rất tốt, cho nên tất cả đều vui vẻ giúp đỡ.
- Anh là người Nhật? - Châu Trạch nhìn gã kính đen.
- Đúng vậy, tôi xem như là Hoa kiều Nhật, năm năm trước về nước, loại hội nhóm như vầy ở Nhật có rất nhiều. Sau khi về nước, phát hiện mọi người quá hướng nội, cho nên mấy cái hội những người thích đọc sách, hoặc là hội thám hiểm kiểu này đều do tôi tổ chức.
Gã vỗ trán một cái, rồi vội lấy danh thiếp đưa ra.
- Tên tiếng Trung của tôi gọi là Thôi Nhất Lang, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.
Châu Trạch nhận lấy danh thiếp.
- Chúng tôi đi trước để tổ chức hoạt động, một lần nữa cám ơn ông chủ đã chiêu đãi.
Thôi Nhất Lang đi khỏi tiệm sách, vốn dĩ đứng bên cạnh im lặng từ nãy giờ, lúc này, Hứa Thanh Lãng mới ôm bụng cười ha hả:
- Ha ha, nội thương mất, bọn họ lần này gặp phải quỷ thật rồi!
Hứa Thanh Lãng cười, phát hiện Châu Trạch không người, liền giơ tay đập lên ngực hắn một cái, hỏi:
- Không buồn cười à?
Lúc này, Châu Trạch cúi người, ôm lấy vị trí vừa mới bị Hứa Thanh Lãng nện:
- Này… Anh không sao chứ? Người ta có dùng bao nhiêu sức đâu?
Người ta chỉ đang “đánh yêu” thôi mà!
- Không có gì. - Châu Trạch giơ tay ra hiệu Hứa Thanh Lãng đừng đến gần, đồng thời nói - Tôi nén cười đến đau ngực thôi!
- Khoa trương vậy à? - Hứa Thanh Lãng bĩu môi - Anh đói bụng không, tôi xuống làm cho anh… Một chén cơm chiên trứng?
- Không đói, đã ăn rồi.
- Anh ăn bên ngoài rồi? - Hứa Thanh Lãng có hơi tò mò hỏi - Không phải anh ăn thức ăn bên ngoài không quen sao?
- Thứ kia… Ăn rất ngon.
- Là món gì? Nếu anh có thể nuốt được thì cứ nói, mai tôi đi mua một ít về làm cho anh ăn?
Châu Trạch lắc đầu.
Một người chỉ có một quả tim.
Châu Trạch lấy đâu ra một rổ cho Hứa Thanh Lãng chiên, xào, nấu, nướng.
- Vậy gần đây anh có muốn ăn gì không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Rau muỗng. - Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, rất chân thành nói - Gần đây tôi bỗng nhiên muốn ăn thứ đó.
- Được, mai tôi đi lấy hàng.
Đúng lúc này, đèn trong tiệm sách đột nhiên tắt.
- Aaaaaa! Vòng chung kết a!!!! Cái định mệnh nó!!!!
- Bà đây muốn ăn gà, bà đây muốn cầm groza, muốn mặc full set mười lăm lần a!!!!
Bạch Oanh Oanh chạy ra khỏi tiệm mì, đứng bên ngoài kêu rên.
Theo Châu Trạch thấy, trước kia, lúc bị nhốt trong lồng heo dìm xuống nước, sợ rằng cô ta cũng chưa kêu la dữ dội như vậy.
Bị cúp điện.
Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng cũng đi ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng gọi điện. Sau khi cúp máy, hắn bất đắc dĩ nói:
- Má nó, ngày mai mới có người đến sửa. Lão Châu, chỗ này thật không được rồi, cúp điện cũng chẳng có ai thèm đến sửa. Giờ thì thành chỗ cho mấy kẻ thích khám phá nhà ma.
Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ cửa sổ cao ốc phía trên đầu hai người:
- Bọn họ nghĩ gì mà chui đến chỗ có người chết để thổ lộ?
- Rất lãng mạn mà, trong bầu không khí kinh dị tình yêu nảy sinh. Đối với bọn họ, loại cảm giác tương phản này đủ để khiến người mê say.
- Hôm nay anh nói chuyện sao cứ có cảm giác là lạ nhỉ? - Hứa Thanh Lãng nhìn nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
- Nhìn bộ dạng anh cứ như bị khoét sạch ấy, hôm nay anh với lão bà … rồi hả? - Hứa Thanh Lãng cẩn thận hỏi thăm từng chút một.
- Nghĩ nhiều rồi!
Nhưng từ “khoét sạch” này lại khiến cho mí mắt Châu Trạch khẽ run lên, động tác nhỏ này bị Hứa Thanh Lãng nhìn thấy.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn lên trên.
- Này…
- Anh nhìn trời cũng vô dụng thôi!
- Cái này là chột dạ hả?
- Chẳng lẽ tôi đã nói trúng?
Hứa Thanh Lãng thấy Châu Trạch không đáp, cũng ngẩng đầu theo.
Nhìn lên trời.
Sau đó…
Hai người trông thấy một người mặc áo trắng đứng ở cửa sổ thủy tinh của một căn phòng nào đấy trên tầng 5.
Bởi vì cúp điện cho nên bốn phía tối om, thế nhưng trăng đêm nay rất sáng, hơm nữa đối phương lại mặc áo trắng, trong đêm vô cùng nổi bật.
- Chẳng lẽ còn tìm người giả quỷ để tô đậm không khí? - Hứa Thanh Lãng nhả ra một vòng khói - Chơi lớn…
Hứa Thanh Lãng không nói tiếp được nữa.
Bởi vì hắn trông thấy bóng áo trắng từ bên trên rơi xuống.
Tốc độ rất nhanh,
Trực tiếp rơi xuống cách hắn cùng Châu Trạch không đến 10 mét.
-Bịch!!!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Một người nằm đó, mặt hướng lên trên, không hề nhúc nhích, máu tươi dưới người cô ta từ từ tràn ra.
Châu Trạch cảm thấy trên mặt mình mát lạnh.
Có một vài giọt máu bắn lên mặt hắn.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng đã chạy đến kiểm tra tình trạng của người kia.
Còn Châu Trạch… Hắn thò tay vào túi lấy khăn ra, định lau mặt mình trước.
Chết người rồi… Nghĩ muốn cứu người… Nghĩ chạy đến xem thử…
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ giãy dụa.
Nhưng tay hắn vẫn run rẩy lấy khăn ra.
Từ từ, cẩn thận từng li từng tí lau sạch máu trên mặt.
- Này, anh mau đến đây xem thứ, còn có… Cơ hội cứu hay không? - Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu gọi Châu Trạch, kế đó, hắn trông thấy Châu Trạch vẫn đứng yên ở đó, lấy khăn ra lau mặt.
Hứa Thanh Lãng quát lên:
- Anh có… lương tâm không hả? Lúc này mà còn lau mặt?
Châu Trạch ngây người.
Đúng vậy…
Tim…
Không có…