Phong Lưu Tam Quốc

Chương 237: Hội Kê Sơn(thượng)

Lời nói này là của Hám Trạch ở Hội Kê Sơn, vốn dĩ hắn đảm nhiệm vùng Hội Kê, bởi vì chiến tích nổi bật cho nên được đặc biệt điều đến Mạt Lăng.

Lời Hám Trạch vừa nói ra khiến rất nhiều người khó hiểu, ngay cả Triệu Vân cũng nghi ngờ nói:

- Hám đại nhân nói gì vậy? Sơn Việt tộc hai năm nay đã quy thuận chúa công, đúng hạn cống nạp, tuy thỉnh thoảng có hay gây chuyện nhưng tóm lại là vẫn bình an vô sự.Nếu như chúa công nhất định xuất binh chỉ sợ sẽ khiến cho bọn họ phản kháng càng lớn.

Hám Trạch lắc đầu nói:

- Triệu tướng quân có chỗ không biết, việc này quyết không đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài.

Ngay cả Trương Lãng cũng hiếu kỳ trước câu nói của Hám Trạch, ngẫm lại mình và Triệu Vân cùng đa số mọi người đều là người từ ngoài đến, cũng không phải hiểu hết được tộc Sơn Việt, nếu như có người sống tại địa phương như Hám Trạch giới thiệu, điều này sẽ không hề giống nhau, lập tức bèn hỏi:

- Thế thì nói lên ý kiến của ngươi đi.

Hám Trạch khẽ gật đầu, từ giữa cúi thấp đầu bước qua hai bước, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói:

- Tộc Sơn Việt, thật ra chính là hậu duệ từ lâu đời của tộc Bách Việt. Từ thời Tần Hán đến nay đều dung hợp dân tộc lâu dài, tộc Sơn Việt thật ra không khác người Hán là mấy, trong đó còn kể cả một bộ phận người Hán vì trốn thuế khóa lao dịch mà trốn vào Sơn Việt. Cho nên xưng hô là tộc, nhưng trên thực tế là dân ở miền núi phía nam cũng gọi là “tộc Sơn Việt”. Bình thường lấy nông nghiệp làm chủ yếu, gieo trồng ngũ cố, đồng lấy từ trong núi, tự đúc vũ khí. Bọn họ phân tán lớn, tự đúc vú khí, võ công cao, dựa vào thế núi hiểm trở cùng cơ sở tạo nên tổ chức quân đội, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại dũng mãnh chiến trận.

Những điều này Trương Lãng đã biết rõ từ trước, nhưng cũng không hiểu kỹ càng như thế, không khỏi ngửi thấy mùi thơm.

Hám Trạch nói tiếp:

- Việt vốn dĩ có tên là “Ngô Việt Xuân Thu” là Thiếu Khang phong con trai ông ta kế thừa trong tám năm. Chú thích nước Việt hiện nay ở huyện Kê Sơn Âm cũng trở thành đất của Giang Nam, Lĩnh Nam trong “ sử ký – bản của Tần Thủy Hoàng”. Hai mươi lăm năm “ Vương Tiễn thích định kinh tại Giang Nam, là quận Việt, huyện Kê là trực thuộc. Bởi vậy sau này ở vùng Lĩnh Nam, Giang Nam đều coi là Việt. Hơn nữa cư dân người Việt cũng thống nhất và gọi là người Việt. Từ đó tới nay, mọi người nhìn tộc Sơn Việt coi như là một khu vực lớn ở cùng phía Nam của Giang Nam, phía đông giáp Biển, phía Tây dựa nước, phía bắc gần Trường Giang, phía Nam đến Giao Châu, nơi này vì thế mà gọi là “ Sơn Việt”

Trương Lãng nghe Hám Trạch giải thích, không khỏi bừng tỉnh nói:

- Thì ra là thế, thế theo như ý của ngươi không thể coi Sơn Việt là một trạng thái xã hội, bọn họ chẳng qua là dựa vào địa hình núi hiểm trở, lại có tông bộ hoặc binh mã, bởi vậy nói bọn họ là Cường Tông kiêu soái là vì Sơn Việt.

- Không sai.

Hám Trạch khẽ gật đầu.

Thì ra là thế, trong lòng Trương Lãng thầm kêu lên một tiếng.

Mình vẫn cho rằng Sơn Việt rốt cuộc có chuyện gì, nghe Hám Trạch giải thích xong mới hiểu rõ.

Khó trách Ô Trình và Nghiêm Bạch Hổ bọn họ đã được gọi là “người Ngô”, lại được xưng là Sơn Việt” hơn nữa lại thêm “ Cường Tông kiêu soái”. Sở dĩ nói hắn là người Ngô, bởi vì hắn vốn là người của Ngô quận, sở dĩ nói hắn là Sơn Việt, bởi vì hắn dựa vào vùng núi hiểm trở, sở dĩ nói hắn là Cường tông kiêu soái bởi vì hắn có tông bộ binh mã/

Tu Tri Ngô, Lục, Chi, Trương Tứ Tính cũng là người Việt, Cường Tông có tông bộ hoặc binh mã, sở dĩ không gọi là Sơn Việt bởi vì bọn chúng không dựa vào vùng núi hiểm sở. Về mặt giai cấp dân tộc, tổ chức dòng họ, Nghiêm Bạch Hổ cũng chú ý, Lục Chu, Trương Tứ Tính bọn họ vốn dĩ không bất đồng.

Hiểu rõ chân tướng sự việc, Trương Lãng rơi vào suy nghĩ lan man.Sắc mặt Triệu Vân nghiêm trọng nói:

- Theo như Hám đại nhân nói thì việc này khó giải quyết rồi.

Hám Trạch than thở một tiếng, chau mày ủ dột nói:

- Đúng là như thế, hạ quan mất ngày liền suy nghĩ chuyện này, khiến cho mặt mũi khô khan thế này rồi.

Ngược lại Điền Vi hét lên:

- Chuyện này có đáng gì, chỉ cần chúa công phái binh xuất chiến, còn không cần một con ngựa cũng bình định được.

Trương Lãng cười khổ nói:

- Điền Cơ, ngươi là kẻ no không biết người đói, Sơn Việt mở rộng như thế, sao có thể một phát mà tiêu diệt xong, ta nghĩ phải mấy năm trăn trở mới có thể mong bình định được vùng núi Sơn Việt, Giang Nam này.

Điền Vi hình như hiểu rồi cười ngu ngốc không nói gì.

Mọi người cũng trầm tư, tự giả định đối sách.

Trong nội đường tất cả mọi người đều thấy khó xử trước vấn đề của Hám Trạch, cúi đầu trầm tư không ngừng.

Chỉ có ít người thương cảm, trên mặt mỉm cười, điệu bộ am hiểu. Điền Phong là một trong số đó.

Trương Lãng rất nhanh liền chú ý tới hắn rõ ràng là không giống biểu hiện của những người khác. Lập tức tâm trạng tốt lên, quay đầu hỏi Điền Phong:

- Phù Hạo tính trước kỹ càng, chắc hẳn đã có kế sách ứng phó, có thể giải thích cho mọi người được không?

Điền Phong thấy sự trông mong trong ánh mắt của Trương Lãng. Cũng không dám lãnh đạm, có chút khom người sau đó đứng thẳng người lại, mỉm cười nói:- Đa tạ chúa công khích lệ, theo thuộc hạ thấy, Sơn Việt nói mạnh mẽ, thực ra đều có rất nhiều tai hại. Chỉ cần nói kỹ một chút, thực ra cũng không khó đối phó như trong tưởng tượng.

Ánh mắt mọi người sáng ngời, nhưng Hám Trạch buồn rầu, chính mình nghĩ rất lâu cũng không có biện pháp gì tốt, Điền Phong ngược lại bộ dạng nhất quán. Nhưng hắn cũng biết Điền Phong là người luôn khơi dòng nước, không khỏi nghi vấn nói:

- Điền đại nhân có thể nói nghe chút không, để cho hạ quan có thể giải quyết được những điều khó hiểu.

Điền Phong lôi tay Hám Trạch, cười nói:

- Thật ra trong lời nói của Hám đại nhân cũng đã có đáp án rồi.

Hám Trạch suy nghĩ kỹ lại lời ban nãy, vẫn không hiểu nổi là nguyên cơ gì, thần sắc càng thêm mê muội nói:

- Hạ quan ngu muội quá, Điền đại nhân không cần làm như thế.

Điền Phong nói:

- Vừa rồi Hám đại nhân không phải cũng nói sao? tộc Sơn Việt phân tán nhiều, sống theo kiểu nhỏ lẻ, võ công giỏi, dựa vào thế núi hiểm trở.

Hám Trạch gật đầu nói:

- Đúng thế.

Điền Phong hai tay đấm vào nhau, bỗng nhiên cao giọng nói:

- Đúng là như thế, vấn đề lớn nhất của Sơn Việt là ở trong lời nói này.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến.

Chỉ có Quách gia nhắm hai mắt lại, một mình trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất