Phong Lưu Tam Quốc

Chương 399: Phán đoán (hạ)

Xông tới trước nhất là Sơn Việt binh. Chúng vốn là loại khát máu, nâng lên đằng giáp thuẫn, chẳng những cuốn lấy binh khí trường thương binh đâm tới mà còn giơ lên búa khai sơn to lớn, kèm theo tiếng hú sắc nhọn, mạnh chặt xuống. Lại vang tiếng hét thảm và binh khí vỡ nát.

Sơn Việt binh vốn chính là khắc tinh số một của trường thường binh.

Năm ngàn binh sĩ của Tôn Sách đã nhanh chóng chiếm lấy quyền chủ động trên chiến trường, biến đại trại của Văn Sính thành chủ chiến trận. Chiến cuộc nhanh chóng lan tràn tới mỗi góc đại trại. Dù là xó góc nào đều có bóng dáng binh sĩ liều mạng chiến đấu.

Trống trận đánh càng dồn dập, kèn kêu càng vang, tiếng kêu giết vang vọng mỗi góc đại trại.

Đã có không ít doanh trướng bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn. Các loại phòng ngự trong đại trại bắt đầu bị phá hủy diện tích lớn, binh sĩ Văn Sính xuất hiện dấu hiệu không địch lại, nhưng thấy doanh chủ soái còn an toàn thì chúng như điên cuồng không muốn sống chặn quân Giang Đông tấn công.

Máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Tôn Sách giục ngựa, bộ giáp trên người bôi một tầng máu đỏ sậm. Máu dọc theo Thiên Lang thương nhỏ giọt xuống. Không biết có bao nhiêu binh sĩ khiêu chiến trở thành oan hồn dưới tay gã. Vốn khuôn mặt tuấn tú bây giờ đẫm máu dữ tợn, mắt lóe tia sáng người người sợ hãi. Tôn Sách lao nhanh trong vạn mã đại trại quân địch, đến đi như gió, như vào chỗ không người, khí thế không ai so nổi. Trong tay không ngừng vung, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Hàn Đương, Hoàng Cái theo sát sau đó tựa như hai cỗ máy giết người không bao giờ ngừng nghỉ. Đao vung roi quất, liền nghe binh sĩ hét thảm đầu bay mất, hai người mặt không biểu tình tiếp tục tiến tới.

Máu nhuộm đỏ binh khí của họ, tiếng hét thảm thức tỉnh dã tính của họ.

- A a a!!!

Tôn Sách ngửa đầu cất tiếng hú dài, như muốn trút hết nỗi khó chịu trong ngực. Thiên Lang thương như linh xà xuất động, như gió táp mưa sa tia chớp đánh ra. Mấy binh sĩ chắn trước mặt Tôn Sách sớm bị tiếng rống của gã hù đến mất ba hồn bảy vía, con ngươi không ngừng phóng lớn mang theo vô tận sợ hãi. Chúng trơ mắt nhìn thương của Tôn Sách tựa như dẫn hồn phiên đến từ địa phủ nhẹ nhàng đâm vào người mình, rồi mới cảm thấy trên người có thứ gì trôi đi, cuối cùng mất ý thức.

Thiên Lang thương, mỗi thương đâm ra thì sẽ câu hồn về.

Quân Lưu Biểu có dấu hiệu không thể chống chọi nổi nữa, nhưng chúng còn chưa nhận thua. Có Văn Sính vững vàng chỉ huy, chúng cố gắng chiến đấu. Cho dù ngã xuống thì binh sĩ sẽ đạp lên xác đồng bạn, liều mạng xông lên.

Tôn Sách sớm phát hiện ra Văn Sính, tướng lĩnh có mấy trăm thuộc hạ bảo vệ. Gã là hồn của đại quân này, nếu như không giết chết Văn Sính thì nhân mã nơi này vĩnh viễn không lùi. Nghĩ như vậy, Tôn Sách vung một tay, hoa tông mã dưới dưới thân gã tâm linh cảm ứng, vó ngựa chạy như điên.

- Là đàn ông thì cùng ta đi cắt đầu chó của Văn Sính!

Tôn Sách trời sinh có phong thái tướng quân, từ trên người gã lộ ra lực lượng lòng người hướng về cực mạnh. Tất cả binh sĩ nghe thấy lời nói đều chấn động, khí thế dời núi lấp biển, cùng hét to.

- Ta cùng tướng quân lấy đầu chó của Văn Sính!

Tất cả quân Giang Đông khí thế nhanh chóng tăng vọt, dốc sức xông lên, thoáng chốc không người dám cản.

Hoàng Cái tay giơ đôi roi, hắc tông mã theo sát phía sau, râu dài bay theo gió, quát to:

- Tướng quân, ta theo ngươi đi lấy đầu chó của gã!

Hàn Đương lật trường đao, râu tóc dựng đứng, trong ngàn vạn binh sĩ lộ rõ uy phong.Gã rống nói:

- Công Phủ đừng giành với ta, đầu chó của Văn Sính để cho Hàn Đương!

Vừa dứt lời thì gã giục ngựa như tia chớp vượt qua Hoàng Cái, đuổi theo Tôn Sách.

- Ha ha ha, đừng tranh giành, xem ai nhanh tay hơn! Ai lấy đầu Văn Sính thì ta ở trước mặt chúa công sẽ nêu công đầu!

Ngựa Tôn Sách sớm đã chạy xa, nhưng trên không trung vẫn để lại câu nói rõ ràng, khích lệ mỗi một binh sĩ hưng phấn đuổi theo.

Hàn Đương vung trường đao, giục ngựa chạy nhanh, hét to:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên!

- Giết!!!

Quân Giang Đông giết đỏ cả mắt, bị Sơn Việt binh ảnh hưởng khí thế hùng hổ, dũng không thể đỡ, bắt đầu đấu tranh.

Quân tâm Lưu Biểu nảy ra ý sợ hãi, tuy nhiên thà chết chứ không chịu nhục. Hai quân đối đầu, muốn chém chết chủ tướng quân địch nói dễ hơn làm. Chính là Tôn Sách và quân Giang Đông xem thường mọi thứ, chọc giận quân Lưu Biểu, mỗi người đột nhiên như làvứt bỏ sống chết và vướng bận trong lòng, bắt đầu dùng thân thể và máu của mình chống cự quân Giang Đông điên cuồng tấn công.

Sa trường rung động lòng người, binh sĩ mất đi vũ khí, ngã gục trong vũng máu đều khiến người không dám thả lỏng chút nào. Bởi vì bản thân không biết có phải là họ sẽ bỗng nhiên nhảy lên một đao đâm vào mình không.

Sơn Việt binh nổi máu tàn sát cũng bị thương, điên cuồng cắn xé, thậm chí là xé thịt người sống.

Tất cả đều ám thị quân Giang Đông rơi vào trận chiến gian khổ. Một khi trong thời gian ngắn không đánh vỡ được phòng tuyến kẻ địch, vậy phải lo ngại đội viện quân của Vương Uy, còn có phòng tuyến phe ta đã giảm một nửa binh lực.

Chiến trường đã tới tình hình gay cấn, hai bên thương vong vô số, con số liên tục tăng cao.

Tuy quân Giang Đông khí thế hùng hồn, nhưng áp sát cách chủ tướng đối phương ngàn bước thì tình hình bỗng khựng lại.Trên khuôn mặt thâm trầm của Văn Sính rốt cuộc lộ ra nụ cười phải nhìn kỹ mới thấy. Bởi vì vừa rồi gã nhận được tin tức, Vương Uy biết chỗ gã bị quân Giang Đông mãnh liệt công kích đã phái ra năm ngàn viện quân. Chỉ cần gã chịu đựng một canh giờ nữa, vậy người chiến thắng chính là gã.

Tôn Sách biết đến lúc mình phải đứng ra rồi. Dựa vào sức mạnh của một, hai người có lẽ không cứu được chiến cuộc, nhưng ít nhất gã có thể đánh vỡ tình hình bế tắc, hơn nữa Tôn Sách rất tự tin vào năng lực của mình.

Tôn Sách quát:

- Mao Anh, Mao Kiệt tổ chức Sơn Việt binh đằng trước, khinh bộ binh phía sau, lần nữa phát động trùng kích mạnh nhất cho ta!

- Tuân lệnh!!!

Hai đường huynh đệ đã sớm giết người không gớm tay, bàn tay dính đầy máu của vô số người. Vòng tai vốn là màu ngân bạch bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, lóe tia sáng kỳ lạ. Họ nghe mệnh lệnh của Tôn Sách, không chút nghĩ ngợi hưng phấn nhận lệnh.

Trên mặt Tôn Sách tràn ngập chiến ý, đôi mắt lóe tia sáng cuồng ngạo, ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

Gã nói:

- Hàn Đương, Hoàng Cái, các ngươi dẫn một trăm đội nhỏ theo sát sau lưng ta. Ai dám chặn đường thì chúng ta giết kẻ đó!

Hai người cùng lớn tiếng đáp:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Trên mặt Tôn Sách chưa bao giờ có vẻ nghiêm trọng như vậy, bất giác đôi tay nắm chặt Thiên Lang thương, đôi chân kẹp chặt bàn đạp.

Gã trầm giọng hỏi:

- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Hai tướng sĩ hưng phấn gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất