Vài tên hổ báo doanh thấy Tư Mã Ý chuẩn bị rời đi thì quát to:
- Tư Mã lão nhi ngươi có tật giật mình sao nếu như ngươi không làm chuyện mờ ám có dám theo ta đi gặp chúa công?
Tư Mã Ý lúc này liền trả lời:
- Cẩu tặc lớn mật, ngươi không những muốn ám sát ta mà còn muốn ám sát chúa công không có cửa đâu.
Lúc này thế cục đã rõ ràng, đám người của Hổ Báo doanh bị Tư Mã Ý nói cho á khẩu.
Mà lúc này Tư Mã Ý đã lên ngựa phóng đi, hắn biết đây là thời cơ rời khỏi tốt nhất.
Tiếng ngựa cao vút vang lên, Tư Mã Ý giục ngựa rời khỏi, mặc dù ở ngoài
thành trốn chạy khỏi cái chết nhưng hắn vẫn không trực tiếp rời đi mà
chạy vào thành.
Không thể không phục Tư Mã Ý, lúc này hắn vẫn có đảm lượng làm ra chuyện như vậy, nếu Tư Mã Ý trực tiếp bỏ chạy ra ngoài doanh trướng thì sẽ
khiến cho quân Tào hoài nghi, đầu mâu sẽ chỉ về phía mình.
Thủ thành phía tây ngăn hắn lại, Tư Mã Ý liền quát lớn:
- Lớn mật ta phụng mệnh chúa công mang chuyện ra khỏi thành, nếu như có gì sơ xuất các ngươi giữ được mạng sao, cút ngay.
Nói xong hắn liền quất roi vào chiến mã.
Chiến mã bị đau hí dài hướng về phía ngoài thành mà phóng đi mà thủ
thành binh sĩ tuy có thể ngăn lại nhưng ai cũng không biết Tào Tháo muốn đuổi bắt hắn, giờ phút này Tư Mã Ý vẫn là thủ hạ của Tào Tháo.
Nếu Tào Tháo công khai bắt Tư Mã Ý cho dù chắp cánh cũng không thoát khỏi Ky Quan.
- Có ai không có thích khách.
Tư Mã Ý quát to.
Vệ binh ở ngoài lều nghe thấy tiếng gọi liền lập tức xông vào, Tư Mã Ý hành sự theo hoàn cảnh, chỉ tay vào trong mà nói:
- Bọn chúng chính là mật thám Giang Đông, mượn danh chúa công muốn hành thích ta mau bắt lấy.
Hiển nhiên Tào Tháo đưa đồ tới không hề đơn giản, Tào Tháo không muốn
đường hoàng hắn biết rằng Tư Mã Ý sẽ nổi lên lòng nghi ngờ không ăn